Tuy rằng tên có bím tóc nhìn qua không nhận ra người đàn ông trước mặt là ai, nhưng dù là cách ăn mặc hay khí thế của người này đều làm anh ta cảm thấy khẩn trương.
Đây là một loại cảm giác không thể kháng cự.
Tên bím tóc nuốt cổ họng khô khốc, nhìn cái túi nữ anh (CSH) đang xách trong tay, lại nhìn về phía Lương Kim Nhược mặt mày tươi tắn.
“Tôi đang kiếm khách, 5 tệ, nếu không ngồi thì thôi!”
Anh ta không phải chỉ là muốn trêu chọc mỹ nữ thôi à, sao nhìn trẻ như vậy, đã thành gái có chồng rồi.
Hơn nữa người chồng nhìn là biết không đơn giản!
Tên bím tóc suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra cái cớ kiếm khách, cảm thấy thật thông minh, chuyển sang hướng khác liền leo lên motor chạy mất.
Chạy đến tận cửa đồn cảnh sát mới dừng lại vuốt mồ hôi lạnh.
Rõ ràng người ta chỉ là liếc mình một cái mà thôi, anh ta lại cảm thấy giống như chui ra từ nước đá, tuyết rơi tháng sáu vậy.
Ai mà biết người như vậy cũng sẽ tới đồn cảnh sát!
Tiếng gầm rú đi xa.
Nhưng những người hóng hớt xung quanh lại không rời đi, ngay cả một đôi vợ chồng già cũng vui vẻ nghe ngóng, dù sao thì người đẹp như vậy cũng không thường gặp.
Lương Kim Nhược bị sốc bởi câu “kiếm khách” kia.
Làm gì sợ đến mức đó, Chu Sơ Hành lại không phải kẻ ăn thịt người.
“Đi thôi.” Ánh mắt Chu Sơ Hành lại nhìn về phía cô.
Lương Kim Nhược giả bộ bình tĩnh, đi theo phía sau anh lên xe, âm thanh náo động bên ngoài bị ngăn cách, mới hỏi: “Sao lại là anh?”
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, hương gỗ thoang thoảng trong không khí tụ lại lần nữa.
Chu Sơ Hành nghiêng mặt nhìn cô, “Anh cũng muốn biết sao em lại tới chỗ này.”
“Còn không phải tại Lương Thanh Lộ báo cảnh sát.” Nhắc với việc này, dòng suy nghĩ của Lương Kim Nhược bị cắt ngang: “Cô ta tự mình đánh mình, đổ lỗi cho em.”
Cô chưa từng gặp được chuyện ngu ngốc như vậy.
Chu Sơ Hành chau mày.
Lương Kim Nhược thật sự cạn lời, lập tức tìm sự tán đồng: “Anh cũng cảm thấy hành động này của cô ta không thông minh đúng không?”
“Không phải.”
“……?”
Lương Kim Nhược nghi ngờ nhìn sang, không lẽ còn muốn bênh vực Lương Thanh Lộ?
Đối diện với đôi mắt trong vắt của cô, chân mày Chu Sơ Hành giãn ra, nhẹ nhàng nói: “Anh đang suy nghĩ, luật sư làm việc chậm chạp quá.”
Trái tim Lương Kim Nhược lại đập dồn dập.
Sao lại cảm thấy Chu Sơ Hành hôm qua và Chu Sơ Hành hôm nay đều có chút khác với lúc trước……
Tuỳ tiện nói một câu đều nghe rất êm tai.
Đương nhiên, lời âu yếm bằng tiếng Ý hôm qua vẫn là kỳ lạ nhất.
Lương Kim Nhược lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tô Ninh Dung: [Không phải mình đã kêu cậu tới đón mình rồi sao, sao cậu lại để anh ấy tới?]
Tô Ninh Dung trả lời cũng không chậm: [Hai người đều kết hôn rồi, anh ta đến đón cậu không phải là chuyện đương nhiên sao, hơn nữa những nơi như đồn cảnh sát như thế này, anh ta đi phù hợp hơn.]
Tô Ninh Dung: [Lỡ như có người đánh cậu, anh ta còn có thể giúp cậu đánh người!]
Tô Ninh Dung: [Không phải trước đó cậu sai bảo anh ta vui vẻ lắm sao, à, mình hiểu rồi, mình không nên sai bảo! Cậu ghen tị!]
Mấy câu liền chiếm hết màn hình.
Lương Kim Nhược gõ chữ gửi đi: [Ban ngày ban mặt đừng nói lung tung.]
Có gì đáng ghen tị đâu chứ.
Cô chỉ là vừa mới đi tra lời âu yếm lộ liễu tối hôm qua, trong lúc nhất thời chưa tỉnh lại khỏi không khí ái muội kia.
Nhưng mà, Chu Sơ Hành nói lời âu yếm cũng không chột dạ, cô chột dạ làm gì.
Lương Kim Nhược điều chỉnh suy nghĩ, ấn tắt màn hình, ho nhẹ một cái, hỏi: “Anh từ công ty chạy tới sao?”
Chu Sơ Hành không để ý ừ một tiếng.
“Vậy chẳng phải sẽ trì hoãn công việc của anh, không ảnh hưởng nhiều tới anh chứ?” Câu này của Lương Kim Nhược là thật lòng.
Người đàn ông bên cạnh còn tính là có kiên nhẫn, “Sẽ không.”
Lương Kim Nhược chu đáo nói: “Anh đưa em tới bên đường là được.”
Chu Sơ Hành nhướng mày, “Ven đường?”
Lương Kim Nhược cảm thấy mắt anh như đang viết một câu “Cô công chúa như em thế mà cũng biết quan tâm người khác lại còn biết tự gọi xe”.
Thái độ dịu dàng của cô lập tức biến mất.
“Bỏ đi, vậy đưa tới Lương Thị, thiếu một bước cũng không được.”
Chu Sơ Hành dời mắt đi chỗ khác.
“Em quan tâm anh anh còn không muốn, xem ra anh không có may mắn này.” Lương Kim Nhược lộ vẻ công chúa cạn lời.
Quả nhiên công chúa phải có cái giá của công chúa.
Có người đã chuẩn bị tốt phục vụ công chúa rồi.
Nghe thế, Chu Sơ Hành chậm rãi nhìn qua, cười như không cười: “Em quan tâm anh hay quan tâm vô số 2 tỷ?”
Xe vừa lúc chạy tới Lương thị, Lương Kim Nhược xuống xe.
Vốn định đi luôn, nhưng cô tạm thời đổi ý, cười cười khom lưng, ở ngoài cửa sổ xe nhìn anh, mặt tươi như hoa.
“Đương nhiên là 2 tỷ!”
-
Nói xong mấy câu này, Lương Kim Nhược không thèm quay đầu mà đi mất.
Nghe tiếng giày cao gót tí tách đi xa, Chu Sơ Hành liền quay đầu gửi tin nhắn cho Tô Thừa: [Đi liên hệ Lamborghini.]
Tô đặc trợ đang cùng những người ở phòng thư ký nói chuyện, làm việc riêng thì nhận được tin nhắn.
Mới đi làm có một tiếng đồng hồ, Chu tổng liền vội vàng rời khỏi công ty, vừa nhìn liền biết xảy ra chuyện gì lớn, bọn họ đều tới nghe ngóng.
Tô đặc trợ nhìn như là nói hơn nửa tiếng, nhưng thật ra một chữ cũng chưa lộ ra.
Nguyên nhân chủ yếu do anh ta chỉ biết là đi đồn cảnh sát.
Tô đặc trợ lập tức nhớ tới năm ngoái mình cùng với bên kia nói chuyện, cẩn thận trả lời: [Ngài muốn lấy xe sớm?]
Anh ta biết một ít về kiểu xe ông chủ thích dùng, đơn giản là tính năng tốt và không nổi bật, cho nên đổi đi chiếc Maybach lúc trước.
Chiếc xe hiện tại đang dùng là trông bình thường nhất.
Chu Sơ Hành: [Trong vòng 3 ngày.]
Thấy được mấy chữ này, Tô đặc trợ liền hiểu.
Đã đến lúc tặng cho tổng tài phu nhân!
Ông chủ đi đến đồn cảnh sát một chuyến liền muốn lấy xe, vậy là ngài ấy đi đón Lương tổng?
Trong vòng 3 ngày, thời gian thật sự có chút gấp, Tô đặc trợ “chậc” một tiếng, đang định đi tra, lại nhận được tin nhắn mới.
[Nói với bộ phận pháp lý, làm không được thì rời khỏi công ty.]
Tô đặc trợ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Bộ phận pháp lý dạo này có chuyện gì sao? Không ai dám đắc tội Tập đoàn Trung Thế, cho nên bộ phận pháp lý có khi rảnh rỗi hơn bọn họ nhiều.
Anh ta nhanh chóng liên hệ giám đốc bộ phận pháp lý, luật sư Trần vừa nghe thấy, còn căng thẳng hơn anh ta: “Có thể là vụ việc nhà họ Lương…”
Tô đặc trợ suy nghĩ: “Phu nhân hình như hôm nay đến đồn cảnh sát.”
Luật sư Trần ngớ ra: [Tôi biết rồi.]
-
Nhờ vào cuộc đối thoại với Chu Sơ Hành trong xe, Lương Kim Nhược mới biết được hình tượng của cô trong lòng Chu Sơ Hành là như vậy.
Tuy rằng hiện tại Trung Thế cũng có một phần của cô.
Mẫn Ưu mới vừa cầm tài liệu, thấy cấp trên xinh đẹp mặt lạnh như băng liền để ý mấy lần, cũng quan tâm hỏi: “Lương tổng, cô không sao chứ?”
“Không sao, bị muỗi cắn thôi.”
Nghe giọng điệu nghiến răng của cô, có vẻ con muỗi này cắn đau lắm.
Lĩnh hội được hàm ý sâu sắc trong đó, Mẫn Ưu mặt đỏ lên, không nhịn được nhìn về phía cổ và xương quai xanh của bà chủ.
Không có gì hết.
Con muỗi này tâm cơ quá!
Lương Kim Nhược vẫn chưa biết thư ký của mình đã hiểu lầm, bước vào văn phòng dưới ánh mắt ái muội của cô ấy.
“Đây là tư liệu bên Trung Thế gửi đến.” Mẫn Ưu đặt xuống một chồng văn kiện thật dày, “Cô cần mau chóng xem hết ạ.”
Vừa nhắc đến công việc, tâm trạng Lương Kim Nhược liền trở nên vui vẻ.
“Rất nhanh.” Mắt cô cong cong.
Tuy rằng Chu Sơ Hành nói chuyện không dễ nghe, nhưng việc anh làm đều là việc tốt, kế hoạch Thiên Tuỵ ra đời rất hợp ý cô.
Hoàn thành hạng mục này, những người trong ngoài Lương Thị chưa tin tưởng và nghe theo cô sẽ không còn gì để nói, cô có thể đại triển quyền cước(*).
(*)大展拳脚 - đại triển quyền cước: không bị bó buộc, tự do làm việc.
Còn về việc của Lương Thanh Lộ, cô căn bản không quan tâm.
Mà hiện tại Lương Thanh Lộ đã bị Phương Lan Như đưa về nhà. Bình thường bà ta rất dịu dàng, bây giờ biểu cảm lạnh băng.
Lên lầu hai, bà ta đột nhiên quay đầu lại.
“Chẳng phải mẹ đã bảo con đừng làm loạn rồi à, sao không chịu nghe lời mẹ mà lại tự ý làm việc?
Lúc Phương Lan Như nhận được điện thoại của đồn cảnh sát, tim bà liền đập lộp bộp.
Hôm qua con gái nói không nhịn được, đòi báo cảnh sát, bà dỗ dành xong còn tưởng rằng nó đổi ý rồi, không ngờ vẫn làm thật.
Bức ảnh xét nghiệm vết thương đó, chỉ cần là người có đầu óc đều có thể nhìn ra được.
Lương Lập Thân không nhìn ra chỉ là vì ông ta không hiểu được mấy chuyện giữa phụ nữ với nhau.
Nhân cơ hội này bôi đen Lương Kim Nhược, hạ thấp hình tượng của cô, là có khả năng, nhưng cầm cái này đi đồn cảnh sát sẽ thành chuyện cười.
Lương Thanh Lộ cắn môi, không nói câu nào.
Cuối cùng cô ta không nhịn được nói: “Cô ta dựa vào cái gì mà đắc ý như vậy chứ!”
“Con vậy mà còn ở đây nghĩ về việc này.” Phương Lan Như lạnh lùng nói: “Con có biết là hạng mục Thiên Tuỵ hiện tại đã do cô ta phụ trách rồi hay không?”
Lương Thanh Lộ ngạc nhiên trừng mắt: “Không thể nào!”
“Trộm gà không được còn mất nắm thóc, câu này đúng là dùng để chỉ con mà.” Phương Lan Như vừa tức vừa phiền. “Sao tôi lại có đứa con ngốc như vậy chứ! Bây giờ làm sao giải quyết chuyện này đây.”
Liên tục bị mắng một hồi, Lương Thanh Lộ cuối cùng không nhịn được:
“Ít ra cũng tốt hơn so với đứa con trai bạch nhãn lang(*) của bà!”
(*)白眼狼 - bạch nhãn lang: sói mắt trắng, chỉ những kẻ vong ân bội nghĩa
“Mày—” Phương Lan Như tức đến mức không nói nên lời, liền nhìn Lương Thanh Lộ xoay người đi vào phòng, khóa cửa lại.
Phương Lan Như đến bây giờ vẫn không thể chấp nhận việc Lương Tứ đứng về phía Thẩm Hướng Hoan và Lương Kim Nhược, không chịu công nhận bà.
Tuy rằng bà luôn an ủi bản thân rằng khi nó lớn lên sẽ hiểu chuyện, nhưng trong lòng bà luôn có bóng ma, chỉ sợ đối với Lương Tứ, bà vĩnh viễn không bằng Thẩm Hướng Hoan và Lương Kim Nhược.
Phương Lan Như đập đập cửa: “Ra đây!”
Lương Thanh Lộ không ra ngoài. Người hầu nơm nớp lo sợ đứng ở cầu thang: “Bà chủ, vị luật sư ngày hôm qua lại đến, còn có cả cảnh sát .”
Phương Lan Như cảm thấy trước mắt mọi thứ trở nên tối tăm.
Tới nhanh như vậy sao.
-