Tân Hôn Yến Nhĩ

Chương 30.2: Ông xã của tôi.

Lương Kim Nhược không trực tiếp về Đàn Duyệt Phủ, mà là đến Tinh Lộc Châu.

Vốn dĩ đây chính là điểm đến hôm nay của cô, chẳng qua là giữa đường xuất hiện chuyện kế hoạch bị đổi, tạm thời thay đổi lộ trình.

Tinh Lộc Châu chưa từng có người vào ở, nhưng mỗi ngày đều sẽ có người tới quét dọn, tuy rằng bên trong tạm thời vẫn không có hơi người.

Lương Kim Nhược dạo quanh lầu 1 một vòng, rồi trực tiếp đi lên lầu 2.

Phòng ngủ chính rất lớn, có phòng thay đồ thông nhau, chiếm trọn hai gian phòng, cô vô cùng hài lòng, một mình mình miễn cưỡng dùng đủ.

Về phần Chu Sơ Hành?

Không nằm trong phạm vi xem xét của cô.

Đặt một cái kệ treo quần áo ở phòng ngủ chính là được rồi.

Lương Kim Nhược lại đi lên lầu ba, đây mới là nơi cô muốn nhất, lầu ba chiếm diện tích không nhỏ, một tầng chia làm hai.

Một nửa là sân thượng, có một cái bể bơi vô biên.

Một nửa còn lại là không gian trong phòng, không gian trong phòng có hai gian phòng, một gian là chỉ có một mặt tường làm bằng cửa kính trong suốt từ trần đến sàn nhà, gian còn lại là phòng kính.

Lương Kim Nhược dạo qua một vòng, tâm tư xoay chuyển.

Phòng kính có thể dùng làm nhà kính trồng hoa, hoặc là dùng để nghỉ ngơi.

Gian phòng còn lại là hướng Bắc, dùng để làm phòng vẽ tranh là quá phù hợp, lớn gấp đôi phòng vẽ tranh của Đàn Duyệt Phủ.

Hai mặt tường đều rất lớn, thừa đủ để treo tranh của cô.

Lương Kim Nhược đứng ở bên bức tường, đánh giá bức tường màu trắng ở đối diện, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ khó tin.

Cô muốn dùng mặt tường này vẽ tranh!

Vẽ tranh trên tường không phải chuyện hiếm lạ gì trong giới nghệ thuật, dù sao khung tranh và canvas luôn có những hạn chế, mà tường lại mang đến cho người ta cảm giác vô hạn.

Thịnh hành nhất dĩ nhiên chính là Graffiti (tranh phun sơn).

Có điều Graffiti đa phần là dùng sơn phun, cái cô muốn là là vẽ màu lên tường, độ khó của công trình là càng lớn hơn một chút.

Nhưng cô vui lòng.

Trước đó vẽ tranh sơn dầu nhân thể cho Chu Sơ Hành, cô đã chê vải vẽ có hơi nhỏ, càng rõ ràng hơn khi cô vẽ phác thảo ở Đàn Duyệt Phủ.

Mặt tường này chẳng phải chính là vải vẽ tranh tự nhiên sao?

Nếu như chuyển bản phác thảo bằng bút chì thành tranh sơn dầu, phóng to lên mặt tường này…… Lương Kim Nhược vừa nghĩ đã cảm thấy ngứa ngáy không nhịn được.

Có điều, chuyện này phải giấu Chu Sơ Hành.

Dù sao bức tranh hôm qua kia tốt xấu gì cũng có che chắn, tranh hiện tại muốn vẽ là không mặc quần áo chân chính, nếu như bị nhìn thấy, cô sẽ bị giệt khẩu.

Giấu giếm trước khi xong bút ngược lại rất đưn giản, cô lấy cớ sửa sang lại phòng tân hôn, trong một khoảng thời gian cũng không thể dọn vào ở, anh bận trăm công ngàn việc, sẽ không tới thị sát.

Lương Kim Nhược gọi điện thoại và đi ra ngoài.

“Gửi toàn bộ màu vẽ ở Nguyệt Lan Loan tới bên này, đúng…… cái giá vẽ mới kia cũng gửi qua luôn đi.”

Cô trầm ngâm: “Gửi thêm cái thang qua đây.”



Ký xong văn kiện trong tay, Chu Sơ Hành liền gác bút xuống, nhéo nhéo sống mũi, anh mở WeChat ra, tin nhắn trên cùng là Tạm biệt mà Lương Kim Nhược gửi tới.

Có lẽ lại chặn rồi.

CHu Sơ Hành tùy ý gửi một biểu tượng qua, dấu chấm than trong tưởng tượng không hiện ra, suy nghĩ rằng có lẽ cô không tức giận như vậy.

Anh đặt di động xuống, nhắm mắt dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.

Qua một lúc, tiếng chuông vang lên.

Chu Sơ Hành mở mắt ra, không chút để ý cụp mắt xuống, nhìn thấy người liên hệ bên trên, than nhẹ một tiếng: “Mẹ.”

“A Hành à, hôm nay con đưa thứ gì tới thế, trông như giá gỗ, còn dùng vải bọc lại……”

Chu Sơ Hành nhướng mày, “Quà con nhận được.”

Tô Nhạn à một tiếng, “Mẹ còn tưởng là tranh của Chiêu Chiêu cơ, con bé vẽ xong chưa, khi nào con dẫn con bé về ăn cơm, để các trưởng bối gặp.”

Chu Sơ Hành chậm rãi nói: “Con hỏi cô ấy đã.”

“Này! Nhanh lên!”

Cúp điện thoại, anh gửi một tin nhắn cho Lương Kim Nhược: [Tối nay có chuyện cần nói.]

Tin nhắn như đá chìm đáy biển, Chu Sơ Hành không để tâm.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, anh rời khỏi thang máy chuyên dụng của cao ốc Trung Thế, trong khung trò chuyện WeChat vẫn không hề có động tĩnh.

Điện thoại cũng không gọi.

Chu Sơ Hành ngày thường xã giao không nhiều, anh không thích tham gia cho lắm, nhưng Tần Tắc Sùng chủ động khởi xướng tụ họp, liền không từ chối.

Địa điểm tụ họp là Quảng Hà Quán.

“Chu tổng đến rồi.” Tần Tắc Sùng lên tiếng trêu chọc.

Những người còn lại đều nhìn qua, Trần Trừng lên tiếng: “A Hành muộn như vậy mới đến.”

Chu Sơ Hành ngồi xuống, “Vừa mới xử lý xong chuyện công ty.”

Tần Tắc Sùng giọng nói lười biếng, “Còn nói cậu không phải cuồng công việc, trong vòng này của chúng ta, ai mà trời tối đen mới rời khỏi công ty?”

Chu Sơ Hành thả lỏng người, bộ dáng uể oải dựa vào ghế, nhàn nhã liếc nhìn anh ta một cái, “Cho dù phải, cũng hợp pháp rồi.”

“Ô.” Trần Trừng thân là ông chủ mới của Quảng Hà Quán, bị chua rồi: “Kết hôn, chuyện lớn như vậy cũng không thông báo với bọn tôi, còn phải nhìn thấy từ trên mạng.”

Bọn họ trước đây đều cho rằng Chu Sơ Hành sẽ là người kết hôn cuối cùng, kết quả đã thành người thứ hai trong số bọn họ.

Chỉ với dăm ba câu, bầu không khí trong phòng bao đã thoải mái hơn.

Tần Tắc Sùng ngồi bên cạnh Chu Sơ Hành, thấy anh mấy lần cúi đầu nhìn di động, có điều trên gương mặt xương mày sâu thẳm kia không nhìn ra được chút manh mối cảm xúc nào.

Anh ta cười thầm trong lòng, “Cãi nhau à?”

Chu Sơ Hành giọng nói trầm thấp nhành nhạt: “Không có.”

Ngón tay anh khẽ cử động, gửi tin nhắn cho Tô Thừa.

Mấy phút sau, Tô đặc trợ liền moi được đáp án từ bên phía Mẫn Ưu: [Mẫn Ưu nói Lương tổng…… phu nhân tối nay về phủ công chúa rồi.”

Ừm…… nguyên thoại chính là phủ công chúa.

Chu Sơ Hành nhíu chặt ấn đường.

Anh thuận buồm xuôi gió trên công việc, duy chỉ rất đau đầu với tư duy kỳ kỳ quái quái lại nghe có vẻ hợp logic của Lương Kim Nhược.

Nghe có vẻ giống như Đàn Duyệt Phủ.

Chu Sơ Hành bất ngờ ngẩng đầu, bỗng nhiên hỏi: “Năm ngoái, cậu và vợ cậu có phải là sống xa, dịp Tết mới gặp nhau?”

Chu Sơ Hành gật đầu: “Sao thế?”

Đầu óc anh ta xoay chuyển, đoán được mấy phần: “Bà xã cậu bỏ nhà ra đi rồi?”

Mặc dù không nghe Chu Sơ Hành thừa nhận, nhưng Tầ Tắc Sùng đã tràn trề hứng thú mà nhắc nhở anh: “Thu phí dạy cậu.”

Chu Sơ Hành liếc anh ta một cái, “Cậu đổi nghề rồi à?”

Nghe vậy, Tần Tắc Sùng nhàn nhã cầm lấy tác trà sứ trắng, mặt mày tùy ý: “Kinh nghiệm nói chuyện, thuộc về báu vật vô giá.”

Những người khác trước bàn đang trò chuyện, không chú ý đến bên này.

Một lúc sau, Tần Tắc Sùng nghe thấy tiếng của Chu Sơ Hành: “Một điểm.”

“Hào phóng như vậy?” Tần Tắc Sùng có chút ngoài ý muốn, mắt đào hoa đánh giá anh, “Rất đơn giản, nữ sinh thích xinh đẹp, dùng từ ngữ hoa mỹ dỗ dành chút là được rồi.”

Chu Sơ Hành ẩn ý sâu xa: “Một chút mà cậu phải dỗ suốt mấy tháng?”

Tay uống trà của Tần Tắc Sùng khựng lại, lành lạnh nói: “Đừng gấp.”

Nói không chừng cậu còn lâu hơn cả tôi.

Anh ta vui vẻ xem kịch.

Dựa vào kinh nghiệm thành công trước đó, lời của Tần Tắc Sùng ước chừng có mấy phần có thể tin, Chu Sơ Hành không có nói nhiều thêm với anh ta nữa.

Anh tìm kiếm một số trích dẫn trên mạng, chủ đề chính là vòng bạn bè đăng này hôm nay của Lương Kim Nhược.

Chỉ là lúc gửi đi, Chu Sơ Hành đã do dự mấy giây.

“Chu Sơ Hành, trước kia lúc cậu huy động vốn cũng chưa từng thấy cậu thận trọng như vậy.” Tần Tắc Sùng liếc thấy động tác của anh, cười một tiếng.



Lương Kim Nhược vừa ra khỏi Tinh Lộc Châu.

Buổi chiều cô ở trong vòng vẽ tranh mới suốt mấy tiếng đồng hồ, cố gắng phác thảo nháp trên tường, hiện giờ mới dần dần có hình dạng.

Có điều cô đã bắt đầu mong đợi đến lúc hoàn thành màu vẽ.

Bức tranh này, Chu Sơ Hành muốn dời đi cũng không có cơ hội, trừ phi anh đập nguyên vẹn cả bức tường này —— nếu không, tường còn người còn, tường hủy người mất.

Vì để không bị quấy rầy, cô thậm chí còn chuyển di động sang chế độ máy bay.

Sau khi ngồi lên xe, Lương Kim Nhược xoa xoa cổ tay nhức mỏi, giờ mới nhìn thấy tin nhắn Chu Sơ Hành gửi, có chút chột dạ.

Đang định rep, lại nhảy ra tin nhắn mới.

Sắc.quỷ: [Làm thế nào sẽ có tiên nữ xuất hiện trong vòng bạn bè của anh.]

Lương Kim Nhược nghiêm túc nhìn cả buổi.

Ghi chú khung chat không sai.

Vậy chính là người gửi tin nhắn không bình thường.



Trong Quảng Hà Quán, Chu Sơ Hành đã nhận được hồi âm.

Nhiều hơn một câu nói.

[Anh là người đó sao?]

[Hack tài khoản thì thôi đi, còn dám quấy rầy, chờ nhận được thư luật sư của ông xã tôi đi.]