Tân Hôn Yến Nhĩ

Chương 30.1: Ông xã của tôi.

Lương Kim Nhược nhìn chằm chằm một câu nói này trên màn hình, rất muốn vứt di động đi.

Vẻ mặt cô không ổn, Mẫn Ưu nhẹ giọng hỏi: “Lương tổng, sao vậy ạ?”

Chắc không phải Chu tổng không hiểu phong tình không chấp nhận làm nũng của bà chủ chứ, chắc không đâu nhỉ, cô ấy ở bên cạnh nghe mà tim đều nhũn ra rồi.

“Không có gì, cũng chỉ là mọi người đều rất vui vẻ mà thôi.” Lương Kim Nhược nghiến nghiến răng, dùng sức bóp chặt di động, giống như đang bóp Chu Sơ Hành.

Chu Sơ Hành có phải quá không thông minh hay không, thế mà lại mở loa ngoài.

Sau này đừng mơ nghe được cô gọi là ông xã nữa.

Vừa nghĩ đến hai chữ “ông xã”, Lương Kim Nhược liền đau đầu, bây giờ bên Trung Thế không biết đã truyền thành cái dạng gì rồi nữa.

Mẫn Ưu: “…… Mọi người?”

Trong lòng cô ấy cả kinh.

Bây giờ mình có phải là tổng quản thái giám dâng sai lời gièm pha hay không?

Lương Kim Nhược lạch cạch lạch cạch gõ chữ: [Tạm biệt!]

Cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó, tất cả mọi người đều nghe thấy nũng nịu của cô, một đời lừng lẫy của Lương Kim Nhược cô đã bị hủy vào hôm nay.

“Đi.”

Lương Kim Nhược lãnh đạm ngẩng đầu: “Hôm nay không trở về nữa.”

Mẫn Ưu hỏi: “Cô muốn bỏ nhà ra đi sao ạ?”

Lương Kim Nhược quay đầu, “Sao lại nói vậy, tôi chỉ là về phủ công chúa ở mà thôi.”

Mẫn Ưu suy nghĩ một chút “phủ công chúa” là ở đâu, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ, khớp với Đàn Duyệt Phủ.

Lương Kim Nhược thậm chí còn tạo dáng chụp một bức ảnh đẹp đăng trong vòng bạn bè, để chứng tỏ hôm nay mình thực ra đã trải qua rất vui vẻ.

Bị quê ở Trung Thế gì đó, đều không phải cô.

Là bà Chu mà thôi.

Cô bây giờ là Lương tổng.



Hội nghị đánh giá thường kỳ hôm nay của Trung Thế kéo dài hơn so với bình thường.

Sau khi có kết quả cuối cùng, cửa lớn phòng hội nghị liền mở ra, các tổng giám đốc và những nhân viên liên quan khác ồ ạt một mình đứng dậy hoặc là từng cặp cùng đứng dậy.

Tô đặc trợ nhân lúc rảnh này báo cáo tin tức bên phía luật sư Trần: “Lúc luật sư Trần đến, Lương tổng vừa mới kết thúc.”

Nghe nói là vừa mới kết thúc đại phát thần uy(*).

(*)ý là bùng phát sức mạnh, uy lực thần kỳ một cách quá độ

Chu Sơ Hành chưa đổi sắc mặt, WeChat di động kêu một tiếng.

Tin nhắn thoại Lương Kim Nhược gửi tới, có lẽ cũng liên quan đến luật sư Trần.

Hội nghị hôm nay đã kết thúc, anh tiện tay bấm mở, chỉ nghe thấy một đoạn âm thanh yêu kiều truyền ra: “Ông xã ~ một ngày không gặp nhớ anh ghê……”

Phần tin nhắn thoại còn lại bị cắt đứt.

Mọi người đi đến cửa phòng hội nghị lần lượt dừng chân, nhìn nhau rồi quay đầu lại hóng, tin nhắn thoại vừa rồi là tới từ đâu?

Thế mà lại gọi ông xã một cách dính dính như vậy.

“Tôi nghe có vẻ như di động của anh.”

“Xàm xí, nếu như bị bà xã tôi biết được tôi còn muốn sống nữa không?”

“Các anh đều nghe nhầm rồi, truyền ra từ đằng sau……”

Thanh âm đó vừa nhõng nhẽo vừa ngọt ngào, khiến người ta vừa nghe liền giống như xương cốt đã tan chảy, không biết nội dung bị cắt đứt phía sau có cái gì.

Đợi khi mọi người quay đầu lại, nhìn thấy Chu tổng vẫn còn ở lại phòng hội nghị sau cùng, chư vị vừa rồi còn hùng hồn đầy lý lẽ bỗng chốc tắt tiếng.

Vị Diêm Vương tổng tài mặt lạnh này hiện giờ cũng có gia thất rồi.

Cũng là người sẽ được gọi là ông xã.

Chu Sơ Hành vẻ mặt thờ ơ, cất di động.

Anh cũng không dự đoán được nội dung tin nhắn thoại sẽ là như thế này, dù sao Lương Kim Nhược chưa từng vô sự hiến ân cần(*), đây vẫn là lần đầu tiên.

(*)无事献殷勤,非奸即盗 – Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Không có việc gì mà tỏ ra ân cần; không phải gian cũng là trộm

Hơn nữa còn gọi ông xã.

Đây là lần đầu tiên sau khi cô trở thành bà Chu.

Tô đặc trợ ở gần nhất, dĩ nhiên nghe thấy rõ ràng nhất, ho khan một tiếng: “Chư vị còn không rời đi, ở đây chờ cái gì ư, sắp tan làm rồi.”

“Phu nhân đã không đợi được muốn cùng ăn tối với Chu tổng rồi.”

Những ngời khác lần lượt hoàn hồn, sờ sờ mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán.

“Ôi chao, họp lâu quá rồi.”

“Chu tổng đây là vợ chồng mới cưới mà, rất bình thường.”

“Chu tổng vẫn là không muốn phụ lòng một phen tâm ý của phu nhân……”

Trong dăm ba câu, người ở cửa phòng hội nghị đã đi hết rồi, ai cũng không dám nán thêm ở đây, sợ sẽ bị diệt khẩu.

Tô đặc trợ nhìn về phía sếp ở bên cạnh.

Người đàn ông đang cụp mắt, đầu ngón tay gõ nhẹ, giống như đang gõ chữ, như thể không để tâm đến lời vừa rồi của anh ta chút nào.



Sau khi vào thang máy tầng 18, trong thang máy một mảnh yên tĩnh.

Mắt nhìn con số không ngừng bên trên, cuối cùng cũng có người không nhịn được nói: “Thanh âm vừa rồi đó, chính là bà Chu trong lời đồn?”

“Chắc là phải, cũng đã gọi ông xã rồi.”

“Không ngờ ông chủ cô lang(*) thế mà lại thích hình mẫu như vậy, chậc chậc.” Một người khác trêu đùa: “Các người đoán, Chu tổng sẽ rep thế nào?”

Cái này thì mọi người không thể nghĩ đến được.

Nhưng không ảnh hưởng suy đoán của bọn họ.

“Vừa kết hôn, chắc chắn tình cảm rất tốt nhỉ, Chu tổng nhìn qua lạnh lùng như vậy, nói không chừng thực tế là hướng ngoại part time(*) đấy.”

(*)Raw là 闷骚 /mèn sāo/ – Muộn tao: từ gốc là phiên âm cho từ ngữ mạng “Man show”, xuất hiện sớm ở khu HongKong và MaCao, ý chỉ những người con trai trong ngoài bất nhất, bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp

Vị giám đốc kia nháy mắt ra hiệu: “Cái gì mà bảo bối, em yêu……”

Vừa nghe hai cái xưng hô này, mọi người đều nhanh chóng lắc đầu.

Thực sự không tưởng tượng nổi dáng vẻ Diêm Vương mặt lạnh gọi người ta như vậy.

Rất nhanh, trong thang máy đã ít đi mấy người, trong số những người còn lại có người hỏi: “Có điều, thanh âm này chính là vị kia của Lương gia sao?”

“Tôi nghe giọng có chút không giống nha, giọng của tiểu công chúa Lương gia kia không có ngọt như vậy, Chu tổng cũng chưa từng nói là cô ấy mà?”

“Vậy Chu tổng hô nay còn đích thân giảng giải kế hoạch của Tiểu Lương tổng?”

“Có lẽ chỉ là thấy kế hoạch viết rất tốt thì sao?”

“Vậy các người giải thích thế nào, số liệu sơ lược trong bản kế hoạch là từ trong miệng Chu tổng nói ra?”

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, “Chu tổng sẽ không chân đạp hai thuyền chứ?!”

Tới gần tầng đích, bọn họ gạt cách nghĩ này sang một bên, “Mẹ ruột Tiểu Lương tổng và mẹ của Chu tổng là bạn thân, chắc có lẽ là xuất phát từ đây.”

“Có điều, tôi cảm thấy, Chu tổng đối với người vợ yêu mới cưới này nhất định rất khác, nếu không sao có thể làm nũng táo bạo như vậy.”

“Thì đấy, nếu là chúng ta, cũng không dám trêu ghẹo Chu tổng.”

“Nói không chừng thật sự không phải liên hôn thương nghiệp, không phải lời đồn đại nói Chu tổng nhìn trúng đối phương trước, dụ dỗ cộng thêm quy tắc ngầm sao?”

“……”

Trong nháy mắt, tin tức lưu truyền trong tập đoàn Trung Thế lại đổi một hồi.

Từ “Khi Chu tổng còn trẻ có được một vị mối tình đầu bạch nguyệt quang” biến thành “Tin nhắn thoại ngọt ngào của Chu tổng cùng vợ yêu mới cưới”.

Nhóm nhân viên cơ sở không biết nội tình, nhưng mấy chữ “tin nhắn thoại ngọt ngào” thực sự không kém những scandal trong giới giải trí, rất là hấp dẫn .

Bọn họ mười ngày nửa tháng khả năng mới có cơ hội nhìn thấy vị Chu tổng lãnh đạm kia, vậy mà sẽ gửi tin nhắn thoại, còn là tin nhắn thoại ngọt ngào!

Diêm Vương mặt lạnh gì chứ, chẳng qua lf đối với bọn họ mà thôi.



Trong khách sạn Nam Hà, giờ phút này bất ngờ xuất hiện hai vòng hoa.

Người phụ trách khách sạn mặt mày ủ ê, nhưng cũng không dám lá mặt lá trái, đặt vòng hoa vào trong sảnh tiệc đính hôn ——

Có điều may mắn cho anh ta là, đây cũng không phải vòng hoa tang lễ thực sự, mà là làm theo phong cách đó, màu sắc thoạt nhìn rất giống.

Thậm chí hoa ủa vòng hoa này còn có giá trị đắt đỏ.

Cũng may, vị tiểu công chúa Lương gia kia tương đối lương thiện.

Lương Kim Nhược căn dặn anh ta, phải đặt thứ này ở đây cho đến khi lễ đính hôn kết thúc —— anh ta đương nhiên không dám, hôm đó sẽ có rất nhiều nhân vật lớn tới.

Cho nên anh ta dự định liên hệ Chủ tịch Lương tới giải quyết.

Con gái của Chủ tịch Lương cũng quá kiêu căng rồi.

Có điều chính là như vậy, ánh mắt đầu tiên Lương Thanh Lộ và đám chị em khác nhìn thấy vòng hoa cỡ lớn này, sắc mặt đều trắng bệch.

Đám chị em có thể nhìn kỹ, phát hiện không phải, thở phào nhẹ nhõm.

Lương Kim Nhược này…… quả nhiên đáng sợ y như Diệp Chi đã nói!

“Lương Kim Nhược!”

Lương Thanh Lộ cực giận công tâm. căn bản không thể phân biệt được sự khác nhau trong đó, cho rằng Lương Kim Nhược cố ý sỉ nhục cô ta.

—— Mặc dù sự thật quả thực là như vậy.

“Thanh Lộ…… bọn em còn có việc, đi trước đây?”

“Ừm mẹ em gọi em về ăn cơm, em cũng đi trước nhé.”

“Em còn phải về đi coi mắt nữa……”

Mấy chị em bạn dì lần lượt viện cớ, khi nhìn thấy Lương Thanh Lộ xoay người, hai bên mặt sưng đỏ kia, hít hai hơi thật sâu.

Quả nhiên lưu truyền trước kia đều là sự thật.

Ở trong Kinh Thị có hai người không thể đắc tội, một là Chu Sơ Hành, hai là Lương Kim Nhược.

Người trước rất dễ dàng táng gia bại sản, nói không chừng ngày nào đó trong nhà đã bị thu mua rồi, còn phải mang ơn đội nghĩa.

Người sau…… thì là giống như Lương Thanh Lộ ngay lúc này, và Diệp Chi trước đó bị tạm giam.

Chuyên gia kế hoạch do dự, cô ấy thậm chí hoài nghi lễ đính hôn này còn có thể cử thành suôn sẻ hay không, ngượng ngùng mỉm cười: “Lương tiểu thư, tôi trở về thiết kế một chút chi tiết……”

Trong sảnh tiệc rơi vào im lặng.

Lương Thanh Lộ gạt hết toàn bộ hoa đã sắp xếp xong xuôi xuống đất, lại giẫm thêm mấy cái cho đến khi đóa hoa thối nát, trong lòng nảy sinh ác độc.

Cuối cùng, cô ta gọi điện thoại: “Mẹ, con muốn đến bệnh viện nghiệm thương!”

Lương Thanh Lộ sờ sờ mặt đau nhức.

Người phụ trách khách sạn thấy thế vội vàng rời khỏi phòng tiệc, còn không quên đóng cửa lại, đang lưỡng lự chuyện này phải xử lý thế nào.

Anh ta ngập ngừng chưa rời đi.

Mà mấy phút sau, bất ngờ nghe thấy mấy tiếng loảng xoảng phát ra từ phòng tiệc.

Người phụ trách khách sạn nghe đến mức nghẹn họng nhìn trân trối.

Anh ta đương nhiên có thể nghe ra là tiếng gì……

Người một nhà, một người kiêu căng, một người điên cuồng.