Một lát sau, Tô đặc trợ đang báo cáo với Lương Kim Nhược thì nhận được mệnh lệnh: “Xóa bỏ hết mấy bài đăng không quan trọng đi.”
Tô đặc trợ: ”Những cái nào được xem là không quan trọng ạ?”
Chu Sơ Hành: “Cần tôi dạy cậu?”
Tô đặc trợ ngậm miệng.
Tất cả văn kiện bản kế hoạch đều đã đặt trên bàn của Chu Sơ Hành, mỗi bản đều có tên, không có nhiều người dính dáng đến bên phía Lương Thị.
Chu Sơ Hành lướt sơ qua một lượt, nhìn thấy tên của Lương Kim Nhược.
Bởi vì folder của cô dễ thấy nhất
Với lại độ dày cũng là mỏng nhất.
Tay Chu Sơ Hành lật mở được một nửa, đặt bản kế hoạch sang một bên, xem của những người khác trước.
Hôm nay Trung Thế đã xảy ra tin tức lớn như vậy, mặc dù không thể lên tầng 18, nhưng thời thời khắc khắc chú ý động thái của tầng 18.
Ngay cả mạng nội bộ cũng không kiểm soát được lòng hóng hớt của bọn họ.
“Chu tổng xuống lầu rồi!”
“Chu tổng rời khỏi công ty rồi!”
“Mấy người nói Diêm Vương hôm nay trốn việc là làm gì?”
“Có thể là đi dỗ dành bà xã?”
“Đâu có cần phải dỗ dành?”
“Sao lại không cần dỗ, trên tin tức có mấy đồn thổi về nữ chính, Lương tổng tức giận rồi, Chu tổng nói không chừng thủ nam đức(*), đi giải thích rồi.”
(*)守男德 – Thủ nam đức: dùng để chỉ một số quy tắc đạo đức và chuẩn mực xã hội mà nam giới nên tuân theo, như tôn trọng, chung thủy và có trách nhiệm với phái nữ. (Theo juejin.cn)
“Rất có lý.”
Nhân vật chính đã rời công ty, nhưng truyền thuyết lại chưa hề.
Mãi đến 4 giờ chiều, cùng thời điểm lần trước quay lại, bọn họ mới biết được Chu tổng vừa mới lại về công ty.
Về phần Chu tổng có phải đi dỗ dành bà Chu hay không và có thành công hay chưa, đã trở thành chủ đề tụ tập mới nhất của đám nhân viên vào tối nay.
Mà trong bất động sản Lương Thị trên một con phố khác.
Đám nhân viên vốn cũng nghĩ giống như trên mạng, loại trừ Lương tổng đầu tiên, cho đến khi nhìn thấy trợ lý đặc biệt của Chu Sơ Hành xuất hiện trong công ty.
“Tô đặc trợ gửi qua ạ.” Mẫn Ưu đưa tập folder dày cộp “Nói là muốn tận tay giao cho cô, xin cô ký tên ạ.”
Lương Kim Nhược không rõ nguyên do, “Anh ta đâu?”
Mẫn Ưu chỉ chỉ bên ngoài, “Đang đợi ạ.”
Tô đặc trợ được gọi vào nở một nụ cười tươi: “Chu tổng bảo tôi đưa đến, nhất định phải xác nhận cô xem xong ký tên ạ.”
Lương Kim Nhược không rõ trong hồ lô của Chu Sơ Hành bán thuốc gì.
Chắc sẽ không trả lại bản kế hoạch của mình đấy chứ?
Cô mở folder ra, nhìn thấy hai chữ “cổ phần” trên mặt giấy đầu tiên, thì dừng tay lại, trên giấy viết Chuyển nhượng cổ phần Trung Thế.
Chu Sơ Hành đã từng nói qua lúc cầu hôn.
Lương Kim Nhược lật phía sau, là Nguyệt Lan Loan, còn có một số căn biệt thự khác, cũng như trang viên ở nước ngoài và đủ các loại tài sản.
Không xem không biết, trước giờ cô không biết Chu Sơ Hành vậy mà giàu có như thế.
Thậm chí, còn có mấy công ty nhỏ không liên quan gì đến Trung Thế cũng nằm dưới sự quản lý của anh, trong đó có một công ty trang sức đã trực tiếp đưa cho cô.
Lương Kim Nhược thừa nhận, cái này tương đối hợp tâm ý.
“Anh ấy bảo anh đưa cái này, không nói gì sao?”
“Là lễ vật kết hôn ạ.” Tô đặc trợ thay đổi lời: “Cũng là sính lễ.”
Lương Kim Nhược không muốn toàn bộ, bản thân cô là thiên kim công ty bất động sản, không thiếu nhà, chọn một số thứ trong đó.
“Được rồi.”
“Còn có một chuyện.” Anh ta lại đưa qua: “Chu tổng hỏi cô, sau khi kết hôn cô đi đâu, có thể lựa chọn, có thể quay về nhà cũ.”
Lương Kim Nhược thấy anh ta nói một cách rập khuôn.
Cô trực tiếp cự tuyệt nhà cũ, ở cùng trưởng bối không thể tự ý làm bậy, hơn nữa còn có thể sẽ bị giục sinh, nói không chừng thậm chí không thể cãi nhau.
Còn phải thường xuyên về Đàn Duyệt Phủ vẽ tranh đấy.
Lương Kim Nhược từ trong đống tứ hợp viện chọn được một căn biệt thự, ở Tinh Lộc Châu, là biệt thự lưng chừng núi, ở một hướng nào đấy thì cách Đàn Duyệt Phủ tương đối gần.
Trước khi đi, Tô đặc trợ nói: “Gần đây cô có thể đến xem qua trang trí cải tạo thế nào ạ.”
Lương Kim Nhược không khách khí: “Tôi muốn sửa thế nào cũng được?”
“Đương nhiên ạ, cô là chủ nhà mà.” Tô đặc trợ quả quyết trả lời, “Có điều, thư phòng của Chu tổng tốt nhất cô không nên thay đổi ạ.”
“Yên tâm đi.” Lương Kim Nhược xua tay, cô chẳng có hứng thú gì với thư phòng của anh, “Tôi chẳng qua muốn sửa sân, gian để quần áo ở phòng ngủ chính lầu 2, lầu 3 gì đó.”
Cô bẻ ngón tay, “Còn có vườn hoa, sân thượng, phòng vẽ tranh nữa.”
“……”
Tô đặc trợ nhớ lại căn biệt thự mà lúc chiều đã đến xem trực tiếp.
Thật đúng là trừ thư phòng, muốn thay đổi toàn bộ.
Lương Kim Nhược nói xong, nhìn về phía anh ta: “Những chỗ này đều có thể sửa chứ?”
Tô đặc trợ sắc mặt nghiêm túc, “Đương nhiên có thể.”
Dù sao người vào ở là ông chủ, chứ không phải mình.
Sau khi người rời đi, Lương Kim Nhược chống nửa bên mặt, không có lòng dạ làm việc.
Chu Sơ Hành vừa làm thì đã làm lớn như vậy cho cô, 2 tỷ cô thậm chí vẫn chưa đeo hết đâu, sao anh có thể dụ dỗ như vậy.
Quả nhiên là Chu tổng có kinh nghiệm thương trường.
Lương Kim Nhược đang cân nhắc, mình không ngại dịu dàng hào phóng một lần.
–
Trước giờ tan tầm, Tô đặc trợ cuối cùng cũng trở lại Trung Thế.
Tin tức trên mạng đã khôi phục bình tĩnh, mặc dù hot search liên quan đến bà Chu vẫn còn treo bên trên, nhưng nói chung cũng không có gì.
Những đồn đoán linh tinh về thân phận đều đã bị xóa.
Anh ta thuật lại những chỗ Lương Kim Nhược muốn sửa không sót chữ nào, đồng thời lén lút liếc nhìn thần sắc của sếp nhà mình —— bình thản ung dung.
Rõ ràng một chút cũng không bất ngờ.
Sau khi yên tĩnh lại, Chu Sơ Hành mới hỏi: “Hết rồi?”
Cái này còn chưa đủ ư, trong lòng Tô đặc trợ oán thầm, đưa văn kiện qua.
“Hôm nay Lương tổng khi nhìn thấy văn kiện thì hai mắt đều sáng lên, còn nói không cần nhiều như vậy.” Anh ta làm như vô ý nhắc tới.
“Sau đó ký tên nhanh hơn bất kỳ ai.” Đốt ngón tay của Chu Sơ Hành gõ gõ lên mặt bàn.
Tô đặc trợ tỏ vẻ kinh ngạc: “Anh đúng là liệu sự như thần ạ.”
Chu Sơ Hành cười nhẹ.
Tô đặc trợ ho khan một tiếng, đề cao âm lượng: “Còn có, Lương tổng nói bảo tối nay anh về sớm chút, có kinh hỉ ạ.”
Chu Sơ Hành nhướng mày.
Có nhiều khả năng là kinh sợ hơn.
Tô đặc trợ rất nhanh đã rời khỏi phòng làm việc.
Không lâu sau, di động trong tay vang lên, Chu Sơ Hành thoáng nhìn thấy tên của Lương Kim Nhược, đầu ngón tay ấn kết nối.
Thanh âm đối diện tươi sáng khoa trương.
“Tô đặc trợ đã nói với anh chưa? Em sửa không nhiều lắm nhỉ?”
“Không nhiều.” Chu Sơ Hành nói: “Nhưng cũng không ít.”
Lương Kim Nhược chỉ nghe nửa câu trước: “Biết ngay không nhiều.”
Cô chuyển sang hỏi: “Tối nay có thể về Nguyệt Lan Loan sớm chút chứ, bà Chu dịu dàng hào phóng có chuyện muốn nói với anh, em bảo dì giúp việc quay nấu cơm.”
“……”
Tự xưng như này, càng có vấn đề.
Chu Sơ Hành xoa xoa ấn đường, ừ một tiếng.
Lương Kim Nhược đang định cúp điện thoại, lại nghe thấy anh đột nhiên nói: “Nếu như dì nhìn em bằng ánh mắt bất thường, không cần hỏi lung tung.”
“Vì sao?” Cô hỏi.
Tông giọng của Chu Sơ Hành vẫn trầm thấp như mọi khi: “Hôm qua dì ấy dọn dẹp phòng dành cho khách.”
Lương Kim Nhược hiểu ngay.
Tuy rằng hôm qua là bị Chu Sơ Hành ôm về, nhưng trong lòng bọn họ đều biết rõ đã lưu lại dấu vết của nhau ở trên giường.
Nhất định rất loạn!
Tai Lương Kim Nhược nóng lên: “Anh không nói sớm……”
Cô đã nói hôm qua khi mình gọi điện cho dì giúp việc của Chu gia, vì sao dì lại phấn khích như vậy, cô còn tưởng là vì biết tin tức bọn họ kết hôn nên mới phấn khích.
Vậy dì giúp việc biết rồi, nói không chừng dì Nhạn cũng đã biết.
Để trưởng bối biết được loại chuyện này…….
Lương Kim Nhược không dám tưởng tượng đến lần sau gặp mặt Tô Nhạn.
Chu Sơ Hành và cô đăng ký kết hôn nhanh như vậy, chắc chắn phải về nhà cũ trong mấy ngày tới.
Lương Kim Nhược vốn dĩ không lo lắng, nhưng bị anh nhắc như vậy, tất cả những gì có thể nghĩ đều là tối nay làm sao đối mặt với ánh mắt của dì giúp việc.
Cũng may chỉ sẽ chỉ nghĩ trong lòng, sẽ không nói ra, cũng sẽ không hỏi.
Cô thẹn quá hóa giận trực tiếp cúp điện thoại của Chu Sơ Hành.
Chưa từng nghĩ, điện thoại cúp rồi, người đàn ông vẫn còn có thể gửi WeChat.
Sắc.quỷ: [Không cần lo lắng.]
Sắc.quỷ: [Về sau rất thường thấy.]
Lương Kim Nhược nhìn vào ghi chú và hai câu nói thâm ý này của anh.
Thật đúng là hoàn toàn phù hợp.
Người càng nghiêm túc thì nói lời cợt nhả càng không nghiêm túc.
–
Buổi tối, Nguyệt Lan Loan sáng trưng như ban ngày.
Bởi vì muốn Chu Sơ Hành về sớm chút, Lương Kim Nhược đã nhờ dì giúp việc nấu ăn ở nhà, nói ra thì, cô vẫn chưa từng ăn ở đây với Chu Sơ Hành.
Buổi sáng Chu Sơ Hành dậy sớm, cô thường xuyên tỉnh dậy lúc anh đã ở công ty rồi, làm việc nghỉ ngơi hoàn toàn khác nhau.
Về phần bữa trưa và bữa tối, đều là ăn xong mới trở về,
Dì giúp việc bận rộn trong bếp, mỗi lần đi ra đều sẽ nhìn về phía phòng khách.
Sáng nay bà cứ theo lẽ thường đến quét tước vệ sinh, mặc dù phòng dành cho khách bình thường bề ngoài không có người ở, nhưng đều được quét sạch mỗi ngày.
Hôm nay bà cũng tưởng là lặp lại như vậy.
Kết quả sau khi đi vào liền giật mình.
Từng thấy nhiều chuyện như vậy, bà đương nhiên biết tối qua ở đây đã xảy ra cái gì.
Khi Lương Kim Nhược trở về và khi cô nói chuyện, đều không dám nhắc tới trên lầu.
Quá ngượng rồi!
Chu Sơ Hành dậy sớm như vậy mà không biết dọn dẹp một chút!
Hình tương vừa đáng yêu vừa đơn thuần của cô ở trong lòng dì nhất định không còn nữa.
Lương Kim Nhược lúc này đang xem sơ đồ kết cấu nhà của Tinh Lộc Châu, xem sửa đổi như thế nào, nếu đã muốn sống sau khi kết hôn, thì sẽ sống ở đó lâu dài.
Lầu 2 là nơi ở, lầu 3 có gian phòng và sân thượng.
Lương Kim Nhược nghĩ tới nghĩ lui, dự định đặt phòng vẽ tranh ở lầu 3, như vậy thì sẽ tách biệt với thư phòng của Chu Sơ Hành.
Tinh Lộc Châu được xây bởi Lương Thị.
Xây xong năm ngoái, chủ đề lúc đầu là tiên khí, đương nhiên, thực địa cũng là như thế, bất kể là thiết kế xanh hóa bên ngoài, hay là thiết kế sân vườn trong biệt thư.
Lúc đó cô đang ở nước ngoài, không có phần của cô ở đây.
Không ngờ quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn là vào tay cô.
Nói cách khác, Chu Sơ Hành đổi chủ nhà thành cô, cũng không sợ một ngày nào đó cô nổi cáu, bảo anh xốc chăn đệm đuổi ra khỏi nhà?
Ngoài huyền quan truyền đến tiếng ởm cửa.
Dì giúp việc nhanh hơn: “Tiên sinh về rồi.”
Lương Kim Nhược quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Chu Sơ Hành vào cửa, áo vest vắt qua khuỷu tay, cổ tay áo sơ mi cũng được xắn lên, lộ ra cánh tay gầy nhưng rắn chắc.
Anh tiện tay vắt áo khoác lên sofa.
Ánh mắt lướt qua sơ đồ kết cấu nhà trước mặt cô, không nói gì.
Lương Kim Nhược ngồi dưới đất, chân dài mảnh khảnh khoanh tròn, vạt váy đều cuốn lên đến đùi, lộ ra một mảnh trắng đến chói mắt.
“Em có thể tìm nhà thiết kế.” Chu Sơ Hành nhắc nhở.
“Em trù tính mục đích sử dụng trước.”
Chu Sơ Hành không nói nữa, mà hỏi: “Gọi anh về có chuyện gì?”
“Sao nào, em gọi anh về không được à.” Lương Kim Nhược cầm lấy cây bút chì, “Đây là nghĩa vụ mà anh cần phải thực hiện.”
Chu Sơ Hành im lặng, chỉ thản nhiên nhìn cô.
Lương Kim Nhược đôi mắt lấp lánh, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay anh đưa cho em nhiều đồ như vậy, em không đáp lễ hình như có chút không tốt cho lắm.”
Chu Sơ Hành khẽ cử động đuôi lông mày: “Đáp lễ cái gì?”
Lương Kim Nhược không vui: “Anh đây là biểu cảm gì, không kinh hỉ à?”
Chu Sơ Hành ngữ khí bình tĩnh: “Quá kinh rồi, không uổng công anh đẩy xã giao, trở về vậy mà có thể nhận được quà của công chúa.”
Sau khi thỏa mãn thái độ muốn xem của cô, anh vừa cởi cà vạt, vừa hỏi tiếp: “Cho nên quà đáp lễ của em là cái gì?”
Lấy lệ đến mức quá rõ ràng rồi.
Lương Kim Nhược không muốn so đo với anh: “Tặng anh bức tranh nhé.”
Chu Sơ Hành không kinh ngạc chút nào.
Lương Kim Nhược ngẩng đầu nhìn anh, nhắc nhở anh: “Tranh của em rất đáng giá đấy nhá, chỉ cần vẽ nhiều chút thậm chí có thể mua anh luôn.”
Chu Sơ Hành không dừng động tác, một tay cởi cà vạt, khẽ mở cổ áo sơ mi, có vẻ có chút phong lưu lơ đãng tùy tiện.
Anh nhìn về phía cổ tay trắng muốt mảnh khảnh của cô, không nhanh không chậm mà mở miệng: “Vậy thì em bảo vệ tay cho tốt, đừng để gãy.”
Lương Kim Nhược: ?
Đây nhất định là khoe khoang giá trị con người cao của anh.
Mặc dù bảng thống kê toàn cầu trước đây thực sự là như vậy.
Nể tình lễ vật hôm nay nhiều như vậy, cô tha thứ cho sự lỗ mãng của anh.
Lương Kim Nhược phớt lờ câu trả lời của anh, rất nhẹ nhàng mà trưng cầu ý kiến của anh: “Anh thích kiểu gì, phác họa bằng bút chì hay là tranh sơn dầu?”
Hai kiểu này, bất kể là kiểu nào, cô đều có thể vẽ ra nhân thể(*) mới mẻ.
(*)人体画 – Nhân thể họa (Figure painting): Là những bức hình họa vẽ cơ thể người, thường là khỏa thân
Chu Sơ Hành dừng tay, ánh mắt dời đến trên mặt cô, khóe môi người trước mắt không nhịn được nhếch lên, không né tránh ánh mắt của anh.
Trầm ngâm một lát, anh nói: “Anh thích quốc họa thủy mặc(*).”
(*)Tranh thủy mặc được xem là quốc hoạ của Trung Quốc
Tính an toàn tương đối cao.
Lương Kim Nhược cự tuyệt: “Không có lựa chọn này.”
Cô có biết chút chút về thủy mặc, nhưng mấu chốt là, cái này không phù hợp với thứ cô muốn vẽ, đến lúc đó còn phải liên tưởng mới có thể nhìn ra?
Chu Sơ Hành cười nhẹ: “Tranh sơn dầu cũng được, nhưng về phong cách, tốt nhất là trường phái trừu tượng.”
Cô tặng ai, trường phái trừu là an toàn nhất.
Anh rời khỏi phòng khách, dự định đi lên lầu thay quần áo.
Còn chưa đi ra được hai bước, đã nghe thấy một tiếng nói sáng tựa ánh ban mai ở phía sau: “Được, em biết rồi, anh thích tả thực!”
Chu Sơ Hành: ?