Tân Hôn Yến Nhĩ

Chương 27.1: Không bằng cầm thú.

Chu Sơ Hành ở đằng trước quay người.

Lương Kim Nhược vẫn chưa cúi đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh.

Chu Sơ Hành chậm rãi hỏi: “Chính em cũng đã quyết định rồi, còn hỏi anh?”

Lương Kim Nhược nghiêm trang đáp: “Hỏi anh là bày tỏ tôn trọng anh, nhưng em chưa có nói muốn sử dụng ý kiến của anh nhá.”

Chu Sơ Hành hơi đau đầu.

Anh thay đổi chủ ý: “Nếu đã là quà tặng anh, thì tặng tranh phong cảnh.”

Cái này thích hợp hơn bất cứ cái nào khác.

Lương Kim Nhược đương nhiên từ chối lần nữa: “Vừa mới nói không sử dụng ý kiến của anh, anh có thể không cần nói nữa.”

Lúc này Chu Sơ Hành xác định cô đến không có ý tốt.

Anh đi lên lầu thay quần áo trước, rồi lại quyết định xuống dưới thảo luận với cô về chuyện quà đáp lễ.

Quả nhiên, cảm giác đầu tiên là đúng.

Có những món quà đi kèm với chi phí không minh bạch.

Lương Kim Nhược lần đầu tiên thấy phản ứng này của Chu Sơ Hành, không nhịn được cười, anh chắc chắn rất thất vọng, không ngờ sẽ là kết quả như vậy.

Cô tiếp tục sửa sơ đồ kết cấu nhà của Tinh Lộc Châu

Trên lầu đủ yên tĩnh, cũng đủ sạch sẽ.

Bước chân của Chu Sơ Hành vốn dĩ vào phòng ngủ chính đã đổi, mở cửa phòng dành cho khách và nhìn vào, giống hệt như trước khi chưa nhận phòng.

Anh quay lại phòng thay đồ trong phòng ngủ chính, trong phòng thay đồ có gương.

Lúc cởϊ áσ sơ mi, dáng người gầy nhưng rắn chắc cường tráng phản chiếu trong gương, trên tay Chu Sơ Hành đang cầm bộ quần áo ở nhà, lại đột nhiên dừng lại và mặc vào.

Anh quay về phía chiếc gương, ánh mắt trấn tĩnh.

Chốc lát sau, Chu Sơ Hành trở lại phòng khách.

Lương Kim Nhược hiếm khi thấy anh mặc đồ ở nhà, còn là màu sẫm, phong cách lãnh đạm ở nhà này rất ăn nhập, không hổ là Diêm Vương.

Trước kia cô cùng từng thảo luận với Tô Ninh Dung, “Vì sao không phải là Hắc Bạch Vô Thường?”

Tô Ninh Dung nghiêm túc suy tư xong một chút: “Có lẽ là vì Hắc Bạch Vô Thường là người làm công, nhưng Chu tổng không phải.”

Lương Kim Nhược cảm thấy rất có lý.

Còn có một nguyên nhân là, Chu Sơ Hành cho cô cảm giác giống như —— anh là quốc vương của lĩnh vực, lãnh thổ sở tại.

Anh là người lãnh đạo.

Là người kiểm soát.

“Không cần đáp lễ.” Chu Sơ Hành sắc mặt dửng dưng.

“Thế sao mà được, em cầm sẽ thấy áy náy.” Lương Kim Nhược ra vẻ đạo mạo.

Chu Sơ Hành nói: “Không cần thấy áy náy, hợp pháp.”

Lương Kim Nhược đáp: “Em không vượt qua được tâm lý.”

Cái này chung quy vẫn không thể cự tuyệt phải không.

Chu Sơ hành liếc nhìn cô, “Vậy em còn trở lại.”

Lương Kim Nhược: ?

Đây là lời anh có thể nói sao?

“Chu tổng, anh vậy mà lại lật lọng.” Lương Kim Nhược tố cáo, “Em đã ký tên rồi, anh khỏi cần nghĩ nữa.”

Chu Sơ Hành như thể vừa mới nhớ ra: “Anh hình như chưa ký tên.”

“Anh là người sao?” Lương Kim Nhược ném cục tẩy qua.

Chu Sơ Hành bắt được một cách chính xác, có điều kích thước chỉ bằng nửa lòng bàn tay, hai ngón tay vân vê, “Anh không phải người sao có thể kết hôn với em.”

Lương Kim Nhược cảm thấy mình đã vào hang sói.

Sao cô có thể nhất thời động lòng bởi những kim cương và đống kim cương vụn kia, mà đăng ký kết hôn với Chu Sơ Hành, còn nhanh như vậy.

Cô còn chưa trải nghiệm thế giới phồn hoa đâu.



Cách đó không xa, dì giúp việc đang bận rộn trong phòng bếp đi ra nhìn một cái, lộ ra nụ cười bà cô(*).

(*)Nguyên văn là 姨母笑 – Tiếng cười của bà cô: một từ mạng thông dụng, thường được dùng để miêu tả nụ cười rất hài lòng, ưa thích, nuông chiều, yêu thương mà các cô gái trẻ thể hiện khi họ nhìn thấy người hoặc vật mà họ yêu thích. Cách sử dụng thường thấy là khi họ nhìn thấy nam thần tượng. Từ này bắt nguồn từ giới fan Hàn Quốc. (hình minh họa bên dưới)“Cô chủ(*), tiên sinh, có thể ăn cơm rồi.”

(*)Bản raw là 太太 – Thái thái: bà chủ, bà (gọi người phụ nữ đã có chồng, thường kèm theo họ chồng); nếu mà kèm họ thì mình thường để là bà (kiểu bà Chu), nhưng nếu chỉ có thái thái thì mình thường dịch thành ‘phu nhân’, nhưng ở đây mình để là cô chủ vì dì giúp việc còn gọi mẹ Chu Sơ Hành (Tô Nhạn) là ‘phu nhân’ nên mình dịch cách bà ấy gọi Lương Kim Nhược thành ‘cô chủ’ để tránh nhầm lẫn.

Ở hướng này của Lương Kim Nhược, đúng lúc có thể nhìn thấy rất rõ ràng, lại bị dì ấy gợi lên ‘ký ức tồi tệ’ trên lầu.

Công chúa không làm nữa.

Cô quyết định tối này nói thêm một câu với anh thì cô chính là cún con.

Vì thế bàn cơm tối nay vô cùng yên tĩnh, dì giúp việc nở nụ cười bà cô đến đây cũng phát hiện không bình thường, lén lút rón rén quan sát hồi lâu.

Hình như vợ chồng nhỏ mới cưới cãi nhau rồi.

Dì ấy lập tức cảnh giác mà hội báo cho Tô Nhạn: “Phu nhân, bọn họ hình như cãi nhau rồi.”

Tô Nhạn vốn hôm nay nhìn thấy tin tức đã cười tít mắt, cuối cũng vẫn không làm phiền đôi vợ chồng nhỏ, chỉ bào dì giúp việc xem nhiều hơn.

Không ngờ vừa mới vui vẻ, đã nghe được thông tin này.

Nguyệt Lan Loan.

Di động của Chu Sơ Hành reo lên.

Anh rũ mắt, bắt máy: “Mẹ.”

“Chiêu Chiêu đâu?” Tô Nhạn trực tiếp hỏi, “Thằng lỗ mãng, đâu ra cái kiểu vừa kết hôn đã cãi nhau với vợ, không biết nhường Chiêu Chiêu à, con còn lớn hơn con bé mấy tuổi đấy.”

“Không cãi, cô ấy rất ổn.” Chu Sơ Hành nói: “Nhưng ý tưởng của cô ấy có chút không ổn.”

Lương Kim Nhược khẽ động lỗ tai, nhất định là dì Nhạn lại đang giáo huấn anh rồi, cô rất hài lòng, nhưng câu cuối cùng là cái quỷ gì vậy.

“Dì Nhạn, con chính là muốn vẽ tranh cho anh ấy!” Cô nâng giọng.

“Vẽ tranh?” Tô Nhạn nghe thấy tiếng của cô, không từ chối: “Vẽ đi, ý tưởng này không ổn chỗ nào, con vẽ tranh đẹp như vậy, vẽ rồi dì cất giữ.”

Nụ cười của Lương Kim Nhược khựng lại: “…… Không cần đâu ạ.”

Cái nào sao mà dám đưa ra ngoài.

Chẳng lẽ nói, dì Nhạn, con vẽ nhân thể của con trai dì?

Tô Nhạn còn không hiểu phương diện này, chỉ là dặn dò nói: “A Hành, con để Chiêu Chiêu vẽ một chút thì có làm sao, cũng sẽ không mất miếng thịt, vả lại còn có trợ giúp……”

Thấy bà lại có triệu chứng dong dài, Chu Sơ Hành trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Ừm, con hiểu rồi, mẹ không cần nhọc lòng.”

Lúc này Tô Nhạn mới hài lòng nói: “Để mẹ tâm sự với Chiêu Chiêu.”

Lương Kim Nhược thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm, nghe thấy một tiếng trả lời khẳng định này của Chu Sơ Hành, đầu ngón chân ở dưới gầm bàn ăn đυ.ng đυ.ng chân anh.

“Biết cái gì?” Cô hỏi.

“Để em vẽ.” Chu Sơ Hành nói.

Lương Kim Nhược lập tức mặt mày hớn hở, như hoa nở rộ dưới ánh mặt trời thiêu đốt, “Anh xem, anh lăn tăn lâu như vậy, cuối cùng vẫn là đồng ý thôi.”

Dì giúp việc đang dọn dẹp ở phòng khách cách đó không xa nhìn sang.

Nhìn thấy dưới gầm bàn ăn chân của bà Chu mới được thăng chức duỗi đến trên đùi Chu tiên sinh, kinh ngạc một chút, vừa không cẩn thận động vào đồ vật trong tầm tay.

Lương Kim Nhược và Chu Sơ Hành đều nhìn sang.

“Dì à, làm sao vậy?” Cô hỏi.

“Không sao không sao.”

Chu Sơ Hành ngay từ đầu chỉ nhìn theo ánh mắt của dì ấy, mắt cụp rơi xuống dưới gầm bàn ăn, không giải thích gì cả.

Lương Kim Nhược nhận lấy điện thoại, ngoan ngoãn lại nói ngọt: “Dì Nhạn.”

Tô Nhạn đáp một tiếng: “Dì xem được tin tức hôm nay rồi, viết không hề sai, Chiêu Chiêu dịu dàng như vậy, thích hợp nhất rồi.”

Trong lòng Lương Kim Nhược ấm áp.

Không ngờ một giây sau, Tô Nhạn lại nói: “Con vẽ tranh thì cứ vẽ nó! Bên ngoài nó là Chu tổng, nhưng ở nhà, về sau chính là chồng của con, vẽ thì có làm sao?”

Lương Kim Nhược bị bà nói như vậy, có hơi ngượng ngùng.

Có điều mục đích đã đạt được, vẫn là tươi cười nói: “Vâng, con khẳng định sẽ vẽ thật đẹp, dì yên tâm đi, kỹ thuật của con tốt lắm.”

Kết thúc cuộc gọi, Chu Sơ Hành không chút để ý nói: “Em muốn vẽ cơ thể?”

Lương Kim Nhược thu chân lại, bị anh trực tiếp chỉ ra như vậy, tim đập hẫng một nhịp: “Em chưa nói như vậy.”

Chu Sơ Hành nhạt giọng: “Vậy thì không phải nhân thể rồi.”

Lương Kim Nhược: ……

Cưỡi cọp khó xuống.

Cô chuyển câu hỏi: “Sao nào, anh không cho vẽ hả?”

Chu Sơ Hành ngữ điệu bình tĩnh dửng dưng, “Bà Chu muốn vẽ, sao có thể không được.”

Lương Kim Nhược không nghe ra đây là lời nói thật hay là trào phúng, dù sao cô cũng coi như thật rồi, một ý tưởng khác nảy ra trong đầu.

“Vậy tối nay bắt đầu? Anh sẽ thỏa mãn một số yêu cầu khác của em chứ?”

Cô muốn vẽ hai bức.

Một bức là chưa có vẽ, về sau cứ giấu ở Đàn Duyệt Phủ.

Một bức là tối nay có thể bắt anh tạo dáng.

Một thương nhân đủ tư cách phải học được vật tẫn kỳ dụng, tối đa hóa lợi ích.

Chu Sơ Hành ngước mắt liếc cô một cái, một lúc sau mới đáp: “Không được quá trớn.”

Lương Kim Nhược khẽ chớp hàng mi, mặt đứng đắn: “Sao có thể quá trớn.”

Trước kia vẽ nhân thể trong trường học so với cô nghĩ còn quá trớn hơn nhiều, hơn nữa cô cũng sẽ không nói quá trớn bởi vì anh tuyệt đối sẽ không đồng ý.



Sau khi kết thúc bữa tối, dì giúp việc liền rời khỏi Nguyệt Lan Loan.

Mà Lương Kim Nhược thì nhờ người giao màu vẽ tới, trong quá trình này, cô lần này là thật lòng trưng cầu ý kiến của Chu Sơ Hành.

“Anh có muốn làm “Venus ngủ say”(*) không?”

(*)《沉睡的维纳斯》- Venus ngủ say (Sleeping Venus – Vệ Nữ ngủ say) của danh họa Giorgione – người Italia (1477- 1510)

Chu Sơ Hành đương nhiên đã từng thấy bức tranh nhân thể rất nổi tiếng này.

Anh nhàn nhạt nói: “Không muốn.”

Dù sao anh cũng phải vẽ, Lương Kim Nhược nhoẻn miệng cười: “Em nghĩ ra một bức đặc biệt hợp với anh, anh có biết “Tuyền”(*) không?”

(*)《泉》(La Source – Tuyền), tên khác《春之仙女》(The Spring – Tiên nữ mùa xuân) của Jean-Auguste-Dominique Ingres – người Pháp ( 1780 – 1867)

Chu Sơ Hành không nhớ nhiều về tranh cho lắm, trong lúc nhất thời rất khó nhớ ra.