Tân Hôn Yến Nhĩ

Chương 35.2: Thích hợp hẹn hò.

Trong hai ngày, nhiệt độ của hot search đã biến mất.

Ba giờ chiều, Chu Sơ Hành vừa xuống máy bay, phóng viên có mặt ở sân bay bắt đầu chụp ảnh, nhưng lại không dám vây quanh ở phía trước.

Họ không muốn phải gặp xui xẻo từ vị Diêm Vương này.

Nhưng trước đây bọn họ thậm chí còn nhát gan hơn bây giờ, sau khi trải qua việc vị kia chụp ảnh Chu tổng xuất hiện ở Cục Dân Chính mà may mắn bình an vô sự, bọn họ đã to gan hơn rất nhiều rồi.

Tô đặc trợ đọc tất cả các tin tức trong nước trong hai ngày qua xong, liền im lặng.

Sau một chuyến công tác, Chu tổng vậy mà đã biến thành tên tiểu tử nghèo rồi.

Lương tổng một mình ở trong nước thật là đã quậy đục nước.

Hai mắt Tô đặc trợ sáng lên, vô cùng hứng thú đọc xong dòng tiêu đề về "Người đàn ông thần bí”, thỉnh thoảng liếc nhìn người đàn ông trước mặt.

Đều tại ông chủ đã quá khiêm tốn.

Anh ta ho khan một tiếng rồi bước nhanh đến phía trước, “Ông chủ, xem ra Lương tổng rất thích chiếc xe kia đấy.”

Chu Sơ Hành chỉ hỏi: “Sao cậu biết?”

“Không chỉ có tôi biết mà còn rất nhiều người biết.” Tô đặc trợ nheo mắt nhìn biểu cảm của Chu tổng , “Hai ngày nay ngài cùng Lương tổng xuất hiện trên báo không biết bao nhiêu lần.”

Chẳng qua đều không phải thực sự xuất hiện.

Nghe vậy, Chu Sơ Hành im lặng, nghiêng mặt qua liếc nhìn điện thoại.

Trên màn hình xuất hiện một dòng tiêu đề rất đậm nét —— "Tiểu công chúa củaLương Thị bảo vệ bạn trai nhỏ thần bí, lái siêu xe đến đón tan làm."

Bạn trai nhỏ thần bí?

Đưa đón đi làm tan làm?

Lông mày của Chu Sơ Hành hơi nhướng lên.

Tô đặc trợ cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, vội vàng bấm vào một trang web khác: "Thứ tự sai rồi, ngài nên đọc cái này trước đi..."

Đây chính là bắt nguồn của mọi chuyện.

Hai ngày nay Chu Sơ Hành đi công tác không liên lạc với Lương Kim Nhược, thời gian đi công tác trở về của anh sớm hơn một ngày, cho nên lượng công việc mấy hôm nay càng nhiều hơn chút.

Đương nhiên bận đến mức không có thời gian xem tin tức trong nước.

Bài viết không dài, nó tóm tắt lại hành trình của Lương Kim Nhược từ khi bị phát hiện hai lần trên cùng một chiếc xe với một người đàn ông thần bí, đến việc Lương Kim Nhược đăng Weibo bênh vực.

Cái cuối cùng chính là nội dung mà Chu Sơ Hành vừa mới nhìn thấy đầu tiên.

Ngón trỏ của anh trượt lên và quay về phần giữa.

Tài khoản cá nhân của Lương Kim Nhược được đính kèm chữ V, ảnh chụp màn hình Weibo với câu “Vậy đổi thành tôi đón anh ấy tan làm” hết sức bắt mắt.

2 phút sau, Chu Sơ Hành mới rời mắt.

Tô đặc trợ không dám nói lắm mồm, chỉ lén lút gửi tin nhắn cho Lương Kim Nhược: [Lương tổng, Chu tổng đã đi công tác về rồi.]

Khi đến gần cao ốc Trung Thế, anh ta mới nói.

“Tôi đã nói với Lương tổng là anh ssax về nước rồi ạ.”

Người đàn ông trước mặt bỗng im lặng liếc nhìn anh ta.

“Cậu hình như rất rảnh rỗi nhỉ.”

Trái tim Tô đặc trợ đập thình thịch, cố gắng cứu vãn sự nghiệp của mình: “Không! Không rảnh! Không rảnh chút nào!”

Anh ta đã suy nghĩ sai rồi.

Là anh ta đã quấy rầy vợ chồng mới cưới liên hệ tình cảm rồi.

Loại chuyện đi công tác về này, hẳn là ông chủ đích thân nói với bà chủ mới đúng!

-

Khi Lương Kim Nhược nhận được tin nhắn thì vẫn đang họp nên không nhìn điện thoại.

Hai ngày nay cô ở công ty bận việc thi công trung tâm tài chính quốc tế Thiên Tuỵ, tan làm còn phải đến Tinh Lộc Châu vẽ tranh.

Vế trước sự việc rất quan trọng, tiến độ chậm chạp.

Vế sau cảm hứng ào ạt, thành quả trước mắt rất khả quan.

Bây giờ Lương Kim Nhược một người vất vả nhưng cũng hạnh phúc.

Bận đến mức cuối cùng, đã quên mất chuyện Chu Sơ Hành nói hôm nay trở về —— hơn nữa anh chỉ nói ngày, không có nói mấy giờ.

Lúc 4h30, bầu trời Bắc Kinh nhuộm một màu đen vàng.

Trong phòng làm việc của tổng tài, có thể nghe thấy rõ tiếng lật trang giấy.

Người đàn ông ngồi sau bàn đọc một trang, mặt kính đồng hồ màu bạc trên cổ tay phản chiếu ánh sáng, kim giây không ngừng chuyển động.

“Cốc cốc.”

Tô đặc trợ gõ cửa bước vào, đặt một tài liệu vào tay Chu Sơ Hành, “Ông chủ, đây là văn kiện cần ký.”

Bút máy lưu loát viết ra nét chữ màu đen trên trang giấy.

Tô đặc trợ nhìn thời gian, thấy còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tan làm bình thường ở Trung Thế, “Hôm nay mấy giờ anh tan làm ạ?”

Người đàn ông lạnh lùng ở phía đối diện bình tĩnh mở miệng: “Hỏi chuyện này để làm gì ?”

Đương nhiên là có liên quan đến lời hứa với Lương tổng rồi!

Tô đặc trợ nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, cân nhắc cách dùng từ : “Trước đó Lương tổng có nói trên Weibo muốn đón anh tan làm mà……”

Anh ta dừng lại một chút, “Có điều bây giờ chắc phu nhân đang bận công việc.”

Cho nên không nhìn thấy.

Giọng nói của Chu Sơ Hành bình tĩnh: “Làm tốt việc của cậu đi.”

“......”

Anh ta chỉ muốn quan tâm tới đời sống tình cảm của ông thủ một chút.

Có điều, phu nhân vẫn chưa trả lời, có lẽ biến thành cuồng công việc rồi.

Đổi chỗ với ông chủ mình rồi.

Tô đặc trợ oán thầm, nhưng trong lòng cười trộm, ôm văn kiện đã ký rời đi.

Trong văn phòng lại khôi phục yên tĩnh.

Chu Sơ Hành bỏ cây bút trong tay xuống, cầm điện thoại di động lên, không biết từ lúc nào mà trên thanh thông báo lại được đẩy lên thêm dòng tiêu đề tin tức.

[Cư dân mạng đang bàn tán về "tiểu tử nghèo”, Lương Kim Nhược đáp lại một cách bá đạo.]

Anh nhướng mày và bấm vào xem .

Tin tức từ hai ngày trước đã được lấy ra và đăng lại, rõ ràng là vì độ hot và lưu lượng truy cập, nhưng những bình luận bên dưới lại là mới nhất.

[Đừng chỉ chụp ảnh màn hình, các người có đào ra được người đàn ông này là ai không?]

[Nếu không đào ra được còn làm truyền thông làm gì?]

[Hai ngày trôi qua rồi, các người đã chụp được ảnh tiểu công chúa đón người tan làm chưa?]

[Siêu xe mui trần màu hồng, tổng cộng chỉ có hai chỗ ngồi, nếu có người ngồi ở ghế phụ, nhất định có thể chụp được ảnh đối phương là ai!]

[Cười chết mất, chỉ là lần này cẩu tử không ổn, ngay cả đối phương cũng chưa mò ra được.]

Ánh vàng của hoàng hôn dần dần hiện rõ bên ngoài khung cửa sổ sát đất của văn phòng tổng tài.

Sau khi Tô đặc trợ lại đi vào đưa văn kiện, nhìn sắp đến 5 giờ, lại nhìn người đàn ông không nhúc nhích tí nào sau bàn làm việc.

Anh thăm dò lần nữa: “Anh sắp tan làm chưa ạ?”

Chu Sơ Hành ngước lên liếc nhìn anh ta.

Tô đặc trợ không nói nữa, thầm nghĩ Lương tổng không trả lời tin nhắn.

Ông chủ cũng không nói mấy giờ tan làm.

Hôm nay mình còn có thể nhìn thấy ông chủ ngồi trên siêu xe màu hồng của công chúa đi hóng gió sao?

Anh ta còn sốt ruột hơn cả hai nhân vật chính nữa.

Tô đặc trợ vừa định rời khỏi văn phòng thì lại bị gọi lại, Chu Sơ Hành lạnh lùng nhìn anh nói: “Đăng ký weibo.”

Tô đặc trợ: “Hả?”

“Hả cái gì, chứng thực luôn.” Chu Sơ Hành lời ít ý nhiều, “Ra ngoài đi.”

“.......”

Không lâu sau, Tô đặc trợ hoàn thành nhiệm vụ, lại cầm điện thoại di động vào văn phòng, mắt nhìn thẳng: "Anh có thể đăng nhập rồi ạ.”

Tên tài khoản là tên thật của ông chủ.

Vốn dĩ anh ta muốn dùng những bức ảnh thời thơ ấu của Lương Kim Nhược làm hình đại diện, lên mạng là có thể tìm được, tiểu công chúa rất đáng yêu.

Trợ lý Tô sợ tự ý làm sẽ bị trừ tiền thưởng, nên không có thật sự động thủ.

Anh ta thậm chí còn dùng tài khoản phụ của mình để theo dõi tài khoản của ông chủ nữa.

Khoảnh khắc anh ra khỏi văn phòng và đóng cửa lại, Weibo của trợ lý Tô nhắc nhở anh rằng blogger mà anh ta đặc biệt theo dõi đã đăng bài lên Weibo.

Anh ta lập tức kích động ấn vào xem.

Một tài khoản đơn giản ít ỏi, đăng một dòng Weibo duy nhất sau khi chứng thực.

Chu Sơ Hành: [Bà Chu, trước khi mặt trời lặn, thích hợp gặp mặt, thích hợp hẹn hò.]

Định vị ở cao ốc Trung Thế.