Ký hiệu ở giữa câu nói này vô cùng linh tính.
Ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu lên hai hàng mi của Chu Sơ Hành, anh nhìn chằm chằm một lúc, nhớ đến việc lấy xe trước đây.
Phản ứng này là lấy được xe rồi?
Chu Sơ Hành gửi tin nhắn cho Tô Thừa: [Đã lấy xe rồi??]
Tô Thừa còn đang ngủ giật mình tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở trả lời: [Vâng ạ, không có gì ngoài ý muốn thì hôm nay phu nhân có thể lấy được.]
Mấy giây sau, ông chủ trả lời anh ta.
Diêm Vương Gia: [Ừ.]
Tô Thừa: …..
Sáng sớm ngày ra ngài chỉ vì hỏi câu này sao?
Sau một hồi lâu, Chu Sơ Hành trả lời WeChat chủa Lương Kim Nhược, ngón tay với khớp xương rõ ràng gõ ra hai chữ ——
[Ngày kia.]
-
Ngay sau khi Lương Kim Nhược đăng bài viết này lên Weibo, trên mạng đã hoàn toàn bùng nổ.
Vốn dĩ chính chủ không phản hồi, họ cũng chỉ coi như hóng drama hào môn mà thôi, bây giờ bản thân Lương Kim Nhược share bình luận của cư dân mạng, chẳng khác nào chứng thực.
Đây là sự chuẩn bị trực tiếp đồng ý sự theo đuổi à??
Hay là nói đang yêu rồi?
Sau khi Lương Kim Nhược gửi tin nhắn WeChat xong, liền chuyển sang Weibo.
Nhưng mà chỉ một vài phút sau, số lượng bình luận và lượt thích trên Weibo của cô đã vượt xa một số đại minh tinh tuyến một tuyến hai.
Cô dựa vào chiếc siêu xe của mình, kéo chiếc váy dài đến đầu gối lên một chút, làm lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn đang vắt chéo vào nhau, hoàn toàn phù hợp với màu hồng nữ tính.
Lương Kim Nhược dùng đầu ngón tay bấm vào phần bình luận.
[Aaaaaaa Tin đồn này thành thật rồi sao?]
[Đệt? Vậy thật sự là thoát nghèo rồi sao?]
[Vậy thật sự là có người đàn ông trong chiếc xe nát đó à?]
[Cũng đã dùng “anh ấy” rồi, chắc không thể nào là nữ đâu.]
(*)trong tiếng Trung thì 他 dùng cho nam, 她 dùng cho nữ
[Không phải chứ, mỹ nữ ngồi xe này chấm đại boss không tốt à, ví dụ như vị kia của Trung Thế.]
[Vị kia củaTrung Thế đã kết hôn rồi, đừng cue.]
[Mọi người có nói thế thì cũng vô dụng thôi, dựa trên kinh nghiệm xem phim truyền hình cẩu huyết lâu nay của tôi, càng ép chia tay, nguời ta càng thân thiết !]
[Thực ra, người ta cũng không nghèo đến vậy, tốt hơn chúng ta nhiều.]
[Thực sự không thể nhìn người đẹp bị một người đàn ông quỷ kế đa đoan lừa gạt cả tiền bạc lẫn trái tim.]
[Đã đọc tin tức trước kia của tiểu công chua, nói sao đây, chắc có lẽ là bạch phú mỹ tính cách kiêu căng đều thích hành xử khác người.
[Có thể khiến tiểu công chúa thậm chí còn cam tâm tình nguyện đi đón anh ta tan làm như thế, thì người đàn ông đó nhất định có bản lĩnh gì đó mà chúng ta không biết!]
[Chúng ta đều quan tâm việc này, tôi chỉ muốn nói là tôi cũng muốn ngồi!]
[Hahahaha cười chết mất, tôi cũng thế màu hồng này quá là tiên nữ rồi đó, nếu tôi có thể ngồi lên, tuyệt đối sẽ không dịch mông.]
Bình luận trên mạng đều có những ý kiến khác nhau, nhưng đa số mọi người đều khen chiếc xe của cô.
Lương Kim Nhược tắt điện thoại, cô không có dự định xem trên mạng mọi người nói về Chu Sơ Hành như thế nào, dù sao đi nữa cũng sẽ không mất miếng thịt nào.
Hơn nữa anh vẫn còn đang đi công tác.
Lương Kim Nhược ném chìa khoá xe hôm nay của Chu Sơ Hành cho người phụ trách, “Các anh lái xe này về số 1 Nguyệt Lan Loan.”
Trong lòng người phụ trách hiểu rõ: “Vâng.”
Ngay từ lúc đặt làm, họ đã biết người phía sau là Chu tổng của Trung Thế, lúc đó nội bộ công ty còn suy đoán về việc chiếc siêu xe màu hồng này là để tặng cho vị tiên nữ nào.
Hôm nay cuối cùng cũng biết rồi.
Cho nên bà Chu trong lời đồn chắc hẳn chính là vị trước mặt này nhỉ, nếu không khua chiêng gióng trống như vậy, bà Chu đã sớm nổi bão rồi.
Hơn nữa cô cũng không thể nào chen chân vào.
Lương Kim Nhược vuốt mái tóc dài của mình, ngồi vào trong siêu xe, hôm nay bởi vì lái xe, nên cô đã đi đôi giày đế bằng từ trước..
Chỉ cần lắng nghe âm thanh khởi động dễ chịu vang lên, một đường màu hồng rời khỏi cửa hàng.
Các tài xế lưu thông trên đường đã không thể chịu nổi mà mở cửa kính ra nhìn, trong mắt họ đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ xen lẫn sự ganh tị, thoạt nhìn đã biết loại xe này không phải là thứ người bình thường mà có thể sở hữu được.
Lương Kim Nhược lái xe đi làm, mái tóc dài bay trong gió.
Cô có loại cảm giác "Khắp thiên hạ tôi chảnh nhất”
Khi cô dừng lại ở bên ngoài Lương Thị, các nhân viên xung quanh đều mắt chữ a mồm chữ o, sau khi nhìn thấy người ra khỏi xe chính là Lương tổng của bọn họ, lại trở nên bình tĩnh.
Công chúa lái loại xe này quá là bình thường.
Một buổi sáng trôi qua, hot search lại có nhiều chủ đề mới.
#Siêu xe màu hồng của Lương Kim Nhược#
-
Lương tổng lái chiếc siêu xe đi làm, trong nháy mắt lan truyền khắp Lương Thị.
Bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cô nhất định là quá kích động khi lấy được dự án Thiên Tụy, nên đã tự mua xe làm quà cho mình.
Lương Kim Nhược thay giày cao gót, sau đó đi thẳng lên lầu.
Nhìn thấy ánh mắt của họ, khóe môi cô cong lên.
Mắt Mẫn Ưu nhìn thẳng, cố gắng kiềm chế nhịp tim của mình: “Lương tổng, bên phía kiến trúc sư và kỹ sư đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
“Xe cô mới mua ạ?” Cô ấy không nhịn được hỏi.
Mặc dù đã từng gặp qua vô số các sếp lớn ở Trung Thế, nhưng cô ấy cũng chưa từng thấy màu sắc nữ tính cool ngầu như vậy.
Lương Kim Nhược nhìn đôi mắt phát sáng của cô ấy, cười hỏi: “Thích cái này không?”
Mẫn Ưu gật đầu: “Rất hợp với Lương tổng!”
Lương Kim Nhược cầm điện thoại, giọng nói uyển chuyển: “Tôi cũng thấy thế, không nói những thứ khác, chứ ánh mắt của Chu tổng vẫn cô cùng tốt.”
Món quà 2 tỷ cũng rất tốt, nhẫn cầu hôn cũng rất đẹp.
“Chu tổng?” Mẫn Ưu kinh ngạc thốt lên một tiếng.
“Cô là thư ký của tôi, phải luôn biết giữ bình tĩnh mọi lúc.”
Mẫn Ưu lắc đầu, cảm khái nói: “Chu tổng thật sự hào phóng….. Tôi chưa từng trải qua việc đời như vậy, không giữ được bình tĩnh rồi.”
Lương Kim Nhược nghe vậy vui mừng khôn xiết.
Đợi sau khi Mẫn Ưu đọc xong hot search, trước đó có thể bình tĩnh, bây giờ thì không thể nào bình tĩnh nổi.
“Người đàn ông thần bí mà trên mạng nói, người lái chiếc xe nát có phải là Chu tổng không?” Cô ấy nhỏ giọng: “Chu tổng sẽ không nổi giận chứ?”
Lương Kim Nhược hùng hồn: “Anh sẽ không đâu.”
Cô đúng là đã dụ dỗ anh.
Hơn nữa, Chu Sơ Hành còn đang ở nước ngoài mà.
Mẫn Ưu không thể hiểu được tình thú giữa những người có tiền.
Vào lúc 2 giờ chiều, Lương Kim Nhược đã lần lượt nói chuyện với nhà thiết kế và kỹ sư suốt 2 giờ để hoàn tất quá trình lần đầu chạy thử Thiên Tuỵ
Nếu nhanh thì có thể khởi công vào tháng sau.
Bản thân Lương Thị cũng luôn bận rộn với việc này, đội ngũ kỹ thuật giỏi nhất luôn sẵn sàng, chỉ có thể khởi công khi xác định được người phụ trách.
Chiếc Lamborghini màu hồng dừng lại ở Lương Thị , vì vậy trọng điểm cuộc thảo luận hôm nay của công ty không phải là dự án Thiên Tuỵ mà là về Lương Kim Nhược và người theo đuổi thần bí của cô.
Cũng có thể là người tình bé bỏng, bạn trai nhỏ.
Ngay cả Thẩm Trì cũng kích động gọi điện hỏi: “Chiêu Chiêu, cậu nói cho tôi biết chiếc xe này của cậu đã tiêu hết bao nhiêu vậy, quá đẹp luôn!”
Lương Kim Nhược trả lời một cách hời hợt: “Cũng chỉ có 60 triệu thôi.”
Thẩm Trì :”……..cũng chỉ?”
Có phải là hơi tuỳ ý quá không?
“Ờ, đúng đấy.” Lương Kim Nhược xoay xoay bút, giả vờ buồn rầu nói: “Chu Sơ Hành đúng thật là, lãng phí quá mà.”
“Chu Sơ Hành?” Âm lượng của Thẩm Trì đột ngột cao lên.
“Đúng vậy.”
Thẩm Trì hít một hơi thật sâu, suýt chút nữa bị sặc: “Cuộc hôn nhân của cậu khá đáng giá đấy.”
Anh ta nghe vậy thậm chí còn ghen tị rồi, nếu như mình tiêu 60 triệu đi mua xe, về nhà có lẽ sẽ bị ông già đánh gãy chân mất.
Đây có lẽ chính là sự khác biệt giữa công tử bột và Chu Sơ Hành.
“Vừa 2 tỷ trang sức, lại thêm sính lễ, còn giúp cậu giải quyết chuyện cổ phần, bây giờ còn tặng cậu chiếc xe phiên bản giới hạn, cậu bé rải tiền(*).”
(*)Raw là 散财童子 - Tán tài đồng tử: Phái sinh của Thiện tài đồng tử - 善财童子 (một nhân vật trong Phật giáo), tán tài đồng tử (cậu bé rải tiền) là cụm từ có ý chế giễu, ý chỉ những người tiêu tiền như rác
Cậu vé rải tiền?
Gương mặt cấm dục lãnh đạm kia của Chu Sơ Hành, có thể gọi là cậu bé rải tiền sao?
Ít nhất cũng phải gọi là công tử chứ.
Không biết có phải là trùng hợp ngẫu nhiên hay không nhưng tin nhắn từ wechat của chính chủ thực sự đã đến.
Sắc.quỷ: [Ngày kia.]
Lương Kim Nhược nhìn chằm chằm vào hai chữ đó, ngày kia? Hết rồi?
Chỉ nói về thời gian thôi?
Đơn giản vậy à, một chút cũng không giống với dáng vẻ đưa ra đề nghị xe chấn lần trước.
Vả lại về sớm như thế, vậy cô phải mau chóng vẽ thôi.
Cảm giác cấp bách đột nhiên ập đến, Lương Kim Nhược không quên đổi chú thích của anh thành “Ông xã rải tiền”, nhìn vào cái tên này, phì cười.
(*)Raw là 散财老公 - Tán tài lão công
-
Sau khi Thẩm Trì cúp điện thoại, bạn bè quen biết đều sôi nổi gọi điện qua dò hỏi, ngay cả Hứa Thừa Nguyệt cũng trở nên dịu dàng.
Đúng là người người đều thích xe.
“Lương Chiêu Chiêu, bảo bối mới đó của cậu, cho mình mượn chơi hai ngày nhá?”
Lương Kim Nhược cong môi, nói với giọng lười biếng: “Không được.”
Hứa Thừa Nguyệt nũng nịu: “Lương Chiêu Chiêu, cậu đừng có keo kiệt vậy mà, mình cũng đã tìm đến cậu vậy rồi.”
“Mình có mục đích sử dụng vĩ đại rồi.” Lương Kim Nhược nghiêm trang, trên gương mặt tinh xảo lộng lẫy, “Mình muốn đưa đón người đi làm tan làm.”
“Cậu đang nói nhảm đó hả.” Hứa Thừa Nguyệt trở lại bản chất thật của mình: “Cậu kiêu căng như vậy, sẽ đưa đón người đi làm tan làm á, không bắt người ta đưa đón cậu đã may mắn lắm rồi.”
Lương Kim Nhược dịu dàng: “Đúng thế, ai bảo lời khoác lác mình cũng nói ra rồi.”
Hứa Thừa Nguyệt tỏ vẻ hoài nghi: “Cậu thật sự không tìm người đàn ông khác sau lưng Chu Sơ Hành đấy chứ? Còn ầm ĩ lên cả tin tức!”
“Tôi cũng đâu có muốn bị chụp ảnh.” Lương Kim Nhược trêu chọc cô ấy.
“Cậu coi chừng đến lúc ly hôn một xu cũng không có.” Hứa Thừa Nguyệt quăng xuống một câu rồi cúp máy.
Lương Kim Nhược khẽ cười một tiếng.
Rất nhanh đến lúc tan làm, cuối cùng bên phía cô cũng được yên tĩnh, cô tựa lưng vào ghế văn phòng, chợt cô nhớ ra một chuyện.
Chu Sơ Hành tặng cái này tặng cái kia…….
Có phải là quá hào phóng, quá chu đáo rồi không?
Chẳng lẽ anh ta không chỉ ham muốn thân thể cô thôi sao?
Vừa nghĩ đến đây, Lương Kim Nhược lại nhớ đến cái đêm lộ liễu vài ngày trước
Cô mời anh play đã đủ hợp với tâm ý của anh, đã có đủ thành ý rồi nhỉ, miễn cưỡng cũng coi như tặng Chu Sơ Hành một món quà đáp lễ?
Đây có thể coi là món quà có một không hai!
Ngoài điều này ra, Lương Kim Nhược không thể nghĩ ra sở thích nào của loại người cuồng công việc như Chu Sơ Hành.
Cô chống tay lên bàn làm việc lạnh giá suy nghĩ, đôi mắt trong veo hoàn toàn không tập trung, không biết là bay đi đâu rồi.
Mãi cho đến khi có một cuộc điện thoại gọi đến.
Lương Kim Nhược còn không kịp nhìn tên, cứ bắt máy theo bản năng, thì liền nghe thấy một giọng nói sắc bén quen thuộc.
“Cô đừng có đắc ý!”
Lương Kim Nhược một chữ cũng không đáp, hết sức bình tĩnh cúp máy, sau đó kéo cô ta vào danh sách đen.
Lương Thanh Lộ của hiện tại đã thành con châu chấu sau mùa thu, không thể làm được gì ngoài việc nói những lời cay độc, cổ phần tự mình lấy được, lười phải lãng phí thêm thời gian với cô ta.
Trước đó luật sư Trần cũng đã nhắc qua.
“Đây là do chủ tịch Lương và phu nhân của ông ta quyết định.”
Lương Kim Nhược đương nhiên biết, Lương Lập Thân còn gọi điện cho cô rồi, ông ta thở dài một lúc lâu, rồi nói là do ông dạy dỗ không tốt gì đó.
Dù sao cũng là vứt bỏ Lương Thanh Lộ rồi.
Bây giờ đứa con gái này kết hôn với Chu Sơ Hành, lại có cổ phần của Trung Thế, còn lấy được dự án Thiên Tụy, Lương Lập Thân không phải kẻ ngốc.
Quả nhiên vẫn là đứa con được Thẩm Hướng Hoan nuôi dạy thông minh hơn.
Lương Lập Thân dự định chuyên tâm bồi dưỡng cô.
Đương nhiên, ông ta không biết rằng đứa con gái Lương Kim Nhược này của ông ta muốn biến ông thành bù nhìn.
-
Vừa đến 5 giờ, Lương Kim Nhược đã lái xe đến Tinh Lộc Châu với tinh thần không tập trung, hôm qua đã hoàn thành xong hết bản phác thảo rồi, hôm nay có thể tô màu.
Đám nhà báo ngồi xổm bên ngoài Lương Thị điều vô cùng thất vọng.
Tinh Lộc Châu được xây dựng và thuộc quyền sở hữu của Lương gia ,đương nhiên phản ứng đầu tiên của họ là Lương Kim Nhược sẽ đổi chỗ ở mới mà thôi.
Đã nói đi đón người đàn ông thần bí tan làm cơ mà!
Tại sao nói lời lại không giữ lời!
Lầu một và lầu hai của Tinh Lộc Châu lúc này đều tối om, tầng ba thì sáng như ban ngày.
Lương Kim Nhược quan sát kỹ lưỡng bản phác thảo trên toàn bộ bức tường, đang định tô màu thì đột nhiên nghĩ đến một điều rất quan trọng ——
Lẽ ra cô nên vẽ muộn một chút mới đúng!
Bây giờ như vậy, mặt tường này cũng chỉ có thể tùy lộ ra bên ngoài một cách tùy tiện.
Lương Kim Nhược phiền muộn kêu lên một tiếng: “Sớm biết thì nên lắp một tấm rèm cho bức tường này trước mới phải……”
Bây giờ bản thảo đã vẽ lên, không thể bảo người khác tới thi công.
Tiếp sau đây cô chỉ có thể tự mình tìm tấm rèm đóng đinh lên phía trên, rũ xuống che bức tranh lại, tạm thời cũng có thể đạt được mục đích.
Đã từng vẽ nhân thể một lần, lần này cô rất thuận buồm xuôi gió.
Lần này cô vẽ cảnh chính là cảnh tượng cái nhìn thoáng qua buổi sáng nọ, Chu Sơ Hành với thân hình săn chắc bước ra khỏi phòng tắm, xách theo khăn tắm, là bóng mặt bên, cũng là toàn thân.
Sau một thời gian dài, hình ảnh kia đã có chút mơ hồ.
Nhưng Lương Kim Nhược vẫn có thể dựa vào màu sắc gần nhất trong cảm giác mơ hồ này, đứng trên cây thang, sườn mặt tinh xảo, thật nghiêm túc.
Hai ngày liên tiếp, đều là như thế.
Màu sắc trên tường cuối cùng cũng chuyển từ màu trắng đơn thuần sang màu sặc sỡ hơn.
Phòng tắm màu pha lê, thảm trải sàn tối màu cùng với ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi lên cơ thể của người đàn ông……
Và những giọt nước lấp lánh trên đôi tay thon dài của người đàn ông.
Sẽ không bao giờ rơi.
Cực kỳ gợi cảm.
-