Kho tối om, tầm nhìn không cao, Khanh Nghiêm theo hướng tiếng động mà đi đến, cuối cùng thấy Vệ Mộ không biết làm thế nào mà lại kẹt đầu vào giữa hai giá sắt của một tủ hàng, đang vật lộn muốn lấy đầu ra.
Vệ Mộ trông như đã bị kẹt lâu rồi, cạnh sắt sắc bén gần như cào tróc lớp thịt trên mặt nó.
Ngay khi thấy Khanh Nghiêm đến, Vệ Mộ lập tức ngừng giãy giụa, nhìn về phía Khanh Nghiêm, gầm gừ hai tiếng đầy tức giận, nhưng âm thanh nghe yếu ớt, chẳng khác gì một lời cầu xin.
"Ô, ô..."
Khanh Nghiêm ngây người trong hai giây, không hiểu sao lại không nhịn được mà bật cười, quay mặt đi, không ngờ Vệ Mộ lại làm bản thân rơi vào tình huống như vậy.
Vị trí của Vệ Mộ ngay sau một số tủ hàng, trong góc khuất, nếu không đi vòng qua, chỉ đứng ở cửa là không thể nhìn thấy.
"Thì ra, em không đi à." Khanh Nghiêm cúi người vỗ đầu Vệ Mộ, đôi mắt đen ánh lên sự dịu dàng.
"Grừ!"
Vệ Mộ nhe răng nhắm vào tay Khanh Nghiêm, tức giận muốn cắn vào tay hắn.
Nhưng Khanh Nghiêm nhẹ nhàng ấn đầu Vệ Mộ lại.
Vệ Mộ tức giận, còn muốn vùng vẫy, nhưng cảm giác bị giam giữ quanh cổ đột nhiên biến mất, cuối cùng đầu nó cũng được cứu ra.
Nó mơ màng sờ vào cổ mình, nhìn Khanh Nghiêm rồi lại nhìn về phía tủ hàng, coi tủ hàng như kẻ thù, vẻ mặt dữ tợn, ôm lấy góc tủ, nghiến răng ken két.
Khi Khanh Nghiêm nhận thấy tay mình có cảm giác dính dính thì mới nhận ra Vệ Mộ đã tự đập vào đầu đến nỗi chảy máu khắp đầu, lập tức cảm thấy rất đau lòng, không kịp nghĩ ngợi gì, vội đi tìm băng gạc.
Nhưng cả kho bị Vệ Mộ làm lộn xộn, Khanh Nghiêm tìm một lúc lâu mới tìm được hộp cứu thương, quay lại thì thấy Vệ Mộ vẫn đang nghiến răng giận dữ cắn tủ.
"Cẩn thận lại làm răng mẻ."
Khanh Nghiêm lau vết máu đen trên đầu Vệ Mộ, cẩn thận quấn băng gạc lên đầu nó, trong lòng tự trách sao trước khi ra ngoài không chuẩn bị bảo vệ cho Vệ Mộ tốt hơn.
Bây giờ Vệ Mộ đã có thể tự di chuyển, hắn nên cẩn thận hơn một chút mới đúng.
Vệ Mộ không thích việc Khanh Nghiêm làm loạn trên đầu mình, liếc mắt về phía Khanh Nghiêm, đẩy hắn ra rồi định bỏ chạy.
Nhưng rõ ràng nó đã đánh giá quá cao khả năng di chuyển của mình, chỉ chạy được vài bước thì chân không còn sức, ngay lập tức loạng choạng rồi ngã nhào xuống đất.
Kết quả là bị Khanh Nghiêm bế lên, ép nằm lên ghế sofa để xử lý vết thương.
Thực ra trong cơ thể zombie không có nhiều máu chảy, dù có bị trầy da rách thịt, cũng chỉ có thể rỉ ra những cục máu đen và dính.
Trong suốt quá trình, Vệ Mộ vẫn rất không ngoan, mỗi khi có cơ hội là muốn bỏ chạy. Nhưng trước khi hành động đã bị Khanh Nghiêm một tay nắm chặt vai, rồi buộc nó dựa vào lòng Khanh Nghiêm, không thể vùng vẫy.
"Em muốn chạy à?"
Khanh Nghiêm vừa xử lý vết thương trên đầu Vệ Mộ, vừa thấp giọng nói: "Không được, đừng có nghĩ đến chuyện đó."
"Grừ!"
Vệ Mộ rống lên, như đang phản đối việc Khanh Nghiêm hạn chế hành động của nó.
Khanh Nghiêm chỉ nhẹ cười một tiếng, cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai Vệ Mộ, thì thầm: "Không vui sao? Không vui cũng không sao, ai bảo bây giờ em là của tôi."
Thấy Vệ Mộ không nói gì nữa, Khanh Nghiêm tiếp tục nói: "Nhưng tôi không ngờ em lại có thể mở được cửa kho, làm sao em làm được vậy?"
Lần này chỉ mở được cửa kho thôi, liệu lần sau em ấy có cố gắng mở cửa siêu thị không?
Nhưng Vệ Mộ hiện tại chắc chắn vẫn chưa có trí tuệ.
Khanh Nghiêm cúi xuống đánh giá Vệ Mộ, thấy nó đã thôi không vùng vẫy nữa, chỉ cố gắng rút tay ra, chỉ về hướng những lon đồ hộp, rồi nhẹ nhàng gọi một tiếng.
"Ô ô!"
Đói rồi!
Khanh Nghiêm thấy Vệ Mộ hoàn toàn không để ý đến chuyện hôm nay, nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt Vệ Mộ nói: "Em có biết không, mỗi lần chỉ thấy em nói chuyện với người khác, quan tâm đến những thứ ngoài tôi, tôi đều phát điên vì ghen không?"
"A Mộ, tôi không muốn làm tổn thương em, vì vậy đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, được không?"
Hắn không nỡ làm tổn thương Vệ Mộ.
Nhưng cũng không thể chịu đựng được việc Vệ Mộ rời xa mình.
Nếu Vệ Mộ lần này thật sự biến mất, thì chính hắn không biết mình sẽ làm gì.
Chỉ có nơi nào có Vệ Mộ, hắn mới có thể là một người bình thường.
Khi thấy Vệ Mộ vẫn nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu như đang tự hỏi tại sao không đi lấy đồ hộp, Khanh Nghiêm cuối cùng không chịu nổi, thở dài: "Được rồi, lần này vì em đã làm xáo trộn nơi chúng ta ở thế này, tôi sẽ không trách em, nhưng để làm hình phạt, hôm nay em chỉ được ăn một lon đồ hộp thôi."
Khi lời nói vừa dứt, Khanh Nghiêm nhận ra cảm giác muốn làm hại người trong cơ thể mình cuối cùng đã bị dập tắt hoàn toàn.
Suýt nữa hắn đã làm một việc mà sau này sẽ hối hận.
Từ đầu đến cuối Vệ Mộ không hề biết sự thay đổi cảm xúc của Khanh Nghiêm, nó chỉ chờ đợi Khanh Nghiêm mang lon đồ hộp đến cho mình ăn.
Nhưng khi chỉ được ăn một lon, Vệ Mộ không hài lòng, túm lấy áo Khanh Nghiêm, nghiến răng giận dữ, không cho hắn đi.