Cùng Nam Thần Zombie Bên Nhau Ở Thời Tận Thế

Chương 32: Tìm đến báo thù

Khi đối phương mất đi sự che chắn, Khanh Nghiêm lập tức bắn súng vào các tầng lầu.

Tiếng súng liên tiếp quả nhiên đã thu hút sự chú ý của đám zombie biến dị, khi một con zombie biến dị vỗ cánh bay lao về phía hắn. Khanh Nghiêm ngay lập tức dùng con zombie làm khiên chắn, nhảy xuống từ tầng lầu, trước khi đám zombie kịp đuổi kịp thì hắn đã nhanh chóng trốn vào đường hầm ngầm.

Sở Tiêu Nghị không ngờ rằng Khanh Nghiêm lại có thể chạy thoát, hắn ta lau vết thương trên mặt do kính vỡ, lạnh lùng nhìn về hướng của Khanh Nghiêm, đôi mày nhíu lại.

Lúc này, dường như những con zombie biến dị cũng đã chú ý đến vị trí của hắn ta, khiến Sở Tiêu Nghị chỉ có thể tạm thời rời khỏi cửa sổ, vào trong trung tâm tòa nhà để ẩn nấp.

"Lão đại?" Một tên đàn em đi theo bên cạnh hắn ta, thấp giọng hỏi: "Anh chắc chắn người đó chính là người chúng ta đang tìm không? Nhưng hình như xung quanh hắn ta không có zombie nào."

"Cậu thấy người bình thường nào lại sống trong Thành phố Zombie không?" Sở Tiêu Nghị hỏi lại.

Kể từ khi rời khỏi trại, họ đã tìm kiếm dấu vết ở các thành phố Zombie, cho đến khi đến gần thành phố này, tình cờ nhìn thấy bóng người xuất hiện.

Sở Tiêu Nghị lập tức dẫn người phục kích ở ngoài thành phố, còn bản thân hắn ta thì xâm nhập vào trong thành phố để mai phục.

"Nhìn vào kỹ năng và tốc độ phản ứng của người đó, chắc chắn là một Người tiến hoá." Dù Sở Tiêu Nghị không nhìn rõ khuôn mặt của Khanh Nghiêm, nhưng nhờ vào bản năng của một Người tiến hoá, hắn ta vẫn khẳng định: "Chín phần mười là người chúng ta đang tìm."

Đàn em của hắn ta vẫn còn hơi nghi ngờ.

Thành phố Zombie rốt cuộc là một nấm mồ của loài người, hắn ta vẫn không thể tin rằng sẽ có người sống ở đó.

Dù con người có điên rồ đến đâu, họ cũng phải lo cho sự sống của mình chứ? Làm sao có người lại không màng tính mạng để sống chung với zombie?

Nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Sở Tiêu Nghị, tên đàn em này đành im lặng, không dám nói thêm.

Kể từ khi trại của họ bị phá huỷ, tính cách của Sở Tiêu Nghị đã thay đổi, hắn ta chỉ quan tâm đến việc báo thù và không còn để tâm đến điều gì khác.

Nhưng tất cả mọi người đều sẵn sàng đi theo Sở Tiêu Nghị để trả thù.

Hai người lặng lẽ chờ đợi đám zombie biến dị bay xung quanh tòa nhà rời đi. Dù tên đàn em không phải là Người tiến hoá, nhưng chỉ nghe thấy tiếng gào thét của zombie ngoài kia cũng đủ làm tay hắn ta ướt đẫm mồ hôi.

Hắn ta cố gắng kiềm chế lo lắng, khẽ hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta làm gì?"

"Chờ ở đây."

Sở Tiêu Nghị liếc mắt một cái, nhìn chằm chằm vào thành phố Zombie qua cửa sổ hành lang, bình tĩnh nói: "Kẻ đó chắc chắn sống ở một nơi nào đó trong thành phố Zombie, hắn ta sẽ để lại dấu vết. Chúng ta ở trong tối, hắn ta ở ngoài sáng, tình hình dù thế nào cũng có lợi cho chúng ta."

Nhớ đến cái chết của Lâm Tử Nghiệp, Sở Tiêu Nghị nghiến răng, quyết tâm phải xé xác Khanh Nghiêm ra thành từng mảnh!

Sau khi Khanh Nghiêm vào đường hầm ngầm, không những không cảm thấy bị áp lực từ việc bị kẻ thù truy đuổi. Mà ngược lại, tâm trạng hắn còn rất tốt.

Những người đó tự đưa mình đến cửa, nếu đã đến đây, sao không tận dụng một chút nhỉ?

Khanh Nghiêm cong mắt lại, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn một chút, có cảm giác như mình sắp về nhà.

Hắn hớn hở đi vào kho, nhưng không ngờ nhìn thấy một căn phòng lộn xộn, ghế sofa bị xé tan tành, đồ đạc trên giá bị ném vung vãi khắp nơi.

Thậm chí, trên tường còn đầy vết móng vuốt và những vết máu nông, trông thật thảm hại.

Điều quan trọng nhất là, Vệ Mộ không có ở đây.

"A Mộ?"

Khanh Nghiêm nhìn chằm chằm vào cánh cửa kho đã mở, chỉ nghe thấy tiếng ù ù trong tai, cả cơ thể hắn đều đông cứng lại.

Thậm chí, hắn quên mất cánh cửa siêu thị bị chặn lại, Vệ Mộ căn bản không thể rời khỏi đây.

Lúc này, trong đầu Khanh Nghiêm không thể suy nghĩ, tất cả như một đống dây lộn xộn đan xen không theo quy tắc, va vào lý trí vốn đã đầy sự tàn bạo của hắn.

Dù Vệ Mộ có trở thành zombie, liệu em ấy cũng không muốn ở bên hắn sao?

"Bố của mày là một tên bệnh hoạn, là kẻ gϊếŧ người hàng loạt."

"Với dòng máu của tên điên trong người, chắc chắn mày chẳng bao giờ là người bình thường!"

"Sự tồn tại của mày chính là một tai họa!"

Âm thanh từ thuở nhỏ mà Khanh Nghiêm không thể quên văng vẳng bên tai, đôi mắt của hắn dần mất tiêu cự, sắc mặt hắn cũng dần trở nên dữ tợn.

Kể từ khi bắt đầu bảo vệ Vệ Mộ, tâm trí Khanh Nghiêm chưa từng một giây nào là không căng thẳng, mỗi ngày hắn đều phải suy nghĩ, lên kế hoạch và sắp xếp, chỉ để Vệ Mộ có thể sống tốt hơn.

Dù là một Người tiến hoá, hắn cũng đã đến giới hạn của mình.

Nhưng mọi sự mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy Vệ Mộ, đều sẽ lặng lẽ chuyển thành sự thỏa mãn.

Vì Vệ Mộ là của hắn.

Nhưng bây giờ...

Khanh Nghiêm luôn giấu trong lòng một thứ cảm xúc khát máu nào đó, nó bắt đầu dấy lên trong hắn. Hắn đưa tay sờ vào con dao găm bên hông, nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng động nhẹ từ góc kho.