Lúc Lâm Gia Thanh mười tuổi, vì ghi danh vào Trường chuyên Vũ Đạo trực thuộc thành phố, cô đã có một cuộc bùng nổ tranh chấp khốc liệt nhất với cha mẹ từ lúc chào đời cho đến nay.
Trong cơn nóng giận cô đã buông ra lời đe dọa, nói rằng nếu bọn họ không đồng ý, cô liền bỏ nhà ra đi.
Cha Lâm ghét nhất là người uy hϊếp, nghe vậy liền nổi trận lôi đình, bảo cô cút, nhanh chóng cút đi...
Mẹ Lâm dịu dàng khuyên nhủ, khó khăn lắm mới nghĩ ra được một biện pháp thỏa đáng là: đưa Lâm Gia Thanh đến nông trang ngoại ô sinh sống trong một khoảng thời gian, để cho cô có thể tự bươn chải cái gì gọi là đòn hiểm của xã hội, cuộc sống gian khổ.
Xe ô tô ầm ầm khởi động, chở Lâm Gia Thanh lên đường ra khỏi thành phố.
Sắp đến đích, những cánh đồng cùng với dãy núi thấp thoáng xuất hiện từng chút một trong tầm mắt.
Không phải là hình dáng nông trường quen thuộc trong phim ảnh, cũng không có hàng rào màu trắng nối liền nhau và những gã cao bồi phương Tây cưỡi ngựa — chỉ có con đường trống trải không nhìn thấy một bóng người, xuyên qua đồng ruộng vô tận.
Lâm Gia Thanh ngồi phịch ở ghế sau ô tô, nhìn bốn phía một màu xanh lục, giống như nhìn thấy ngày tận thế đang từ từ đến gần.
Nếu bảo tài xế dừng xe ở đây, xác suất cô tìm cớ trốn thoát là bao nhiêu?
Nếu như chạy trốn thành công, ngăn chặn xe ô tô đang đi qua, xác suất thuyết phục đối phương đưa mình về nhà là bao lớn?
Cô từ chối hợp tác như vậy, về đến nhà, liệu cha mẹ có thể ném cô ra đường lớn thêm lần nữa hay không?
…
Cô cứ suy nghĩ lung tung như vậy.
Hình tượng của mình trong đầu hiên ngang vô cùng nhưng cơ thể ngồi phịch trên ghế lại sợ hãi bức bách —
Mãi cho đến nơi, cô cũng không dám đưa ra một phương án khả thi. Chỉ có thể đưa mắt nhìn ô tô đang lái vào con đường nhỏ phủ đầy đá và cỏ dại, chậm rãi dừng lại trước tấm bảng hiệu bằng gỗ treo trên một nông trang sinh thái nào đó.
“Đến rồi.” Tài xế dừng xe, lấy hành lý từ trong cốp xe ra, kéo vali bắt đầu dẫn đường.
Lâm Gia Thanh chậm rãi đi theo phía sau.
Đi chưa được hai bước thì thấy cửa hàng rào bằng tre của một căn nhà nhỏ tường thấp được mở ra cách đó không xa, một bà lão tóc mai hoa râm, bước chân hơi có vẻ tập tễnh, hưng phấn kêu một tiếng: “Gia Thanh”, vẫy tay rồi liền đi về phía cô.
Đó là người giúp việc cũ của nhà họ Lâm — bà vυ' Trương.
Bảo mẫu Trương từng nuôi lớn ba của Lâm Gia Thanh, rồi lại tiếp tục chăm sóc cho Lâm Gia Thanh và anh trai cô, đáng tiếc là sau này bởi vì sức khỏe không tốt nên đã về hưu lúc Lâm Gia Thanh sáu tuổi.
Khoảng thời gian Lâm Gia Thanh bị đưa đến nông trang, con trai bà Trương đang phụ trách quản lý nông trang cho nên bà cũng ở lại hỗ trợ.
“Gia Thanh à, con thật sự đến rồi sao? Lúc mẹ con nói con muốn đến, ta còn không tin, không ngờ thật sự đến rồi, bà vυ' như ta rất vui mừng.” Bà Trương nhìn thấy Lâm Gia Thanh, vui vẻ ân cần hỏi thăm cô, cũng hỏi tình hình gần đây của người nhà cô.
Lâm Gia Thanh miễn cưỡng trả lời lại cho có lệ.
Bà vυ' Trương nhìn ra sự không vui của cô: “Ở đây hơi nhàm chán, bà sẽ ở bên con, hơn nữa, con còn có thêm một người bạn nhỏ đấy.”
Bà nói xong chỉ chỉ cách đó không xa.
Lâm Gia Thanh ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện trước cửa nhà còn có một cậu bé đang đứng.
“Người bạn nhỏ?”
Ban đầu Lâm Gia Thanh nghe được xưng hô này, còn tưởng rằng đó là cháu trai hoặc cháu gái của bà Trương.
Những ngày sau đó không khác gì ngồi tù.
Những lúc như thế này, nếu như có thể có một người bạn nhỏ quen thuộc với mảnh đất này, ở chỗ này dắt cô đi tìm được thú vui mới, thì đó cũng là một điều thú vị.
Tiếc là khi cô chăm chú nhìn kỹ, cô phát hiện —
Da đứa bé trai trắng nõn, một đầu tóc đen hơi dài, chỉnh tề sáng bóng. Mặc áo len cổ chữ V màu vàng nhạt cùng với quần đùi tây màu nâu sẫm — nhìn thế nào cũng giống nhóc thiếu gia nhà giàu.
Kỳ vọng cô vừa dấy lên liền dập tắt, ngay lập tức khó chịu mở miệng: “Ai cần người bạn nhỏ?”
Lại khinh thường hừ nhẹ: “Còn không cao bằng tôi đâu, thằng nhóc.”
Lâm Gia Thanh nói xong, kéo mạnh hai cái vali hành lý từ trong tay tài xế, sải bước đi nhanh vào trong nhà nhỏ.
Mẹ vẫn là đau lòng cho cô, trước khi đi còn nghĩ đến cho người giúp việc đóng gói toàn bộ đồ vật có thể mang theo thì đều đóng gói hết cho cô.
Hai cái vali hành lý đầy ắp, vừa cao vừa nặng.
Lâm Gia Thanh vừa kéo qua liền hối hận, nhưng cô vừa khinh bỉ người khác là thằng nhóc, thế nào cũng phải biểu diễn một màn?
Cô chỉ có thể gắng gượng tiếp tục kéo.
Lúc đi ngang qua ngưỡng cửa nhà, “nhóc thiếu gia” nhìn cô, hỏi một câu: “Cầm nổi không?”
Có lẽ là nghe được tiếng hừ nhẹ trước đó của cô, giọng nói của anh có chút kiêu căng, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt rõ ràng viết: Thu hồi lời vừa rồi của cậu đi rồi tôi sẽ giúp cậu.
“Tôi đương nhiên cầm được.” Lâm Gia Thanh bướng bỉnh đáp lại không chút khách khí.
Mỗi tay cô cầm một cái va li hành lý, khom người bắt đầu dồn lực, muốn lập tức vượt qua ngưỡng cửa.
Sau đó, cả người không đứng vững, cô thoáng chốc “bốp” ngã sấp xuống.
Ngã xuống chụp ếch.
Đây chính là lần đầu tiên Lâm Gia Thanh và Tưởng Thừa Vũ gặp nhau.
Ngay từ đầu Lâm Gia Thanh đã ra quân bất lợi, bởi vì giận chó đánh mèo, sau đó đối với Tưởng Thừa Vũ vẫn luôn không có sắc mặt tốt.
Bà Trương nói cho Lâm Gia Thanh biết, nông trang vốn là do hai nhà Tưởng, Lâm cùng nhau tạo ra, Tưởng Thừa Vũ cũng coi như một nửa ông chủ nhỏ, còn nói Tưởng Thừa Vũ bởi vì nguyên nhân sức khỏe, cần tĩnh dưỡng nên mới đến, để cho thái độ của Lâm Gia Thanh đối với Tưởng Thừa Vũ khá hơn một chút.
Nhưng Lâm Gia Thanh lại tỏ vẻ không thể hiểu được.
Trong mắt cô, căn nhà gỗ cao hai tầng ở nông trang, cộng thêm sân cũng không lớn bằng trong nhà. Nơi này trước không có làng sau không có cửa hàng, ngoại trừ ruộng lúa mạch chỉ còn lại gò núi. Gió vừa thổi qua, trong không khí đều là mùi phân thối.
Một nhà tù xanh lục như vậy, cô không hiểu vì sao Tưởng Thừa Vũ lại chọn nơi này để nghỉ ngơi.
Cô chỉ cảm thấy đầu óc anh có vấn đề, càng không muốn tiếp tục để ý đến anh.