Giả Mạo

Chương 5: Phỏng vấn

Ngày hôm sau, Lâm Gia Thanh tỉnh lại, trong phòng chỉ có một mình cô.

Trời sáng rực, bên cạnh không có bóng dáng của Tưởng Thừa Vũ, ngay cả chăn cũng chỉ còn lại một bên mình là có độ ấm.

Cô chậm rãi bò dậy, tứ chi giống như bị xe nghiền qua, đêm qua Tưởng Thừa Vũ dường như muốn tra tấn cô, lăn qua lăn lại đến nửa đêm.

Cô xoa bắp thịt mỏi nhừ, hồi lâu mới cảm thấy bớt đau, cầm lấy điện thoại di động, ra khỏi phòng ngủ.

Căn hộ cao cấp nằm ở tầng ba mươi ba, toàn bộ mặt tường là cửa sổ kính, có thể quan sát nửa trung tâm thành phố, cảnh sắc vô cùng tráng lệ.

Lâm Gia Thanh cũng không quá quan tâm.

Lúc trước khi hai người chọn phòng cưới, cô vội vàng chuẩn bị cho cuộc thi, phương diện thiết kế đều do Tưởng Thừa Vũ kiểm định.

Gạch lát sàn màu xám mềm mại, tủ bếp bằng gỗ tối màu, tường trắng, sofa đen... Toàn bộ thiết kế vô cùng hiện đại, đồng thời cũng có vẻ lạnh lẽo, ngột ngạt.

Lần đầu tiên Lâm Gia Thanh bước vào phòng suýt nữa sợ ngây người, thứ này cũng có thể gọi là nhà?

Cô chuyển một đống đồ từ trong nhà ra, mua rất nhiều đồ nội thất mềm mại dễ nhìn, cố gắng trang trí.

Thế nhưng những màu sắc tươi đẹp, bức tranh treo tường thanh lịch tao nhã, những tác phẩm điêu khắc kỳ lạ, đồ vật trang trí thực sự không phù hợp với phong cách của ngôi nhà —

Mãi cho đến khi thời gian nghỉ phép kết hôn kết thúc, cô cũng chưa nghĩ ra rốt cuộc muốn đặt những thứ kia ở nơi nào, dứt khoát cất toàn bộ vào trong phòng sách — nhưng bây giờ lại bị bày biện đặt ở mọi ngóc ngách.

Hai năm không nhìn thấy, những góc kia còn tăng thêm vật trang trí mới khác, đột ngột vậy mà cũng trở nên hài hòa.

Đồng hồ sinh học còn chưa điều chỉnh lại, cho dù đã ngủ gần mười tiếng, Lâm Gia Thanh vẫn cảm thấy buồn ngủ như cũ, dừng lại ở phòng khách một lúc thì mới bước vào phòng bếp.

Cô lấy một cái tách, đưa tay về phía tủ, muốn pha một tách cà phê - bỗng nhiên nhíu mày lại, nhận ra được mình còn chưa kịp mua sắm.

Mà Tưởng Thừa Vũ không uống cà phê.

Khi cô mới chuyển đến đã phát hiện, máy pha cà phê chỉ là đồ vật trang trí. Lúc trước cô cũng mua một ít hạt cà phê, nhưng bây giờ có lẽ tất cả đều đã hết hạn.

Uống nước thôi vậy.

Lâm Gia Thanh mở tủ lạnh, lấy một chai nước có ga, nắp chai làm thế nào cũng không vặn ra được.

Tưởng Thừa Vũ mua cái nhãn hiệu rách nát gì vậy, cái này cũng siết chặt quá rồi.

Cô cắn răng, càng dùng sức vặn.

Bỗng nhiên phía sau truyền đến một giọng nói: “Cái này không phải vặn mở ra.”

Cô quay đầu, chỉ thấy Tưởng Thừa Vũ chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở cửa phòng bếp.

“Đưa cho tôi.” Anh nhận lấy chai nước có ga trong tay cô, giống như là biểu diễn, chậm rãi đẩy khoen tròn trên nắp nhôm lên trước mặt cô, sau đó rút ra, nắp chai liền mở ra.

“...” Lâm Gia Thanh nhận lấy chai nước anh đưa lại: “Có khả thi không, thiết kế này vô cùng đần độn.”

Tưởng Thừa Vũ không nói tiếp, mở tủ lạnh, lấy một chai nước, mở ra, rót vào.

Có lẽ anh vừa mới chạy bộ buổi sáng xong.

Chiếc áo thun màu xám bị ướt đẫm mồ hôi, mơ hồ lộ ra đường nét cơ bắp rắn chắc. Quần đùi màu đen để lộ cơ bắp sung huyết sau khi vận động, những giọt mồ hôi còn đọng lại ở trên đó, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Hình ảnh đó không thua kém gì mấy chàng trai trẻ nổi tiếng trên mạng kia.

Cô nhớ đến đêm qua, xúc cảm trên tay cô đặt trên cơ bắp rắn chắc của anh, mặt tự nhiên hơi nóng lên.

“Em đang nhìn gì vậy?” Anh cúi đầu, chú ý tới tầm mắt của cô.

“Không có.” Cô che giấu, chuyển hướng ra ngoài cửa sổ: “Ngắm phong cảnh.”

Rõ ràng tối hôm qua mới lên giường, hiện tại lại giống như người xa lạ.

Lâm Gia Thanh đang lặng lẽ cầm ly nước uống nước thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng động từ bên ngoài phòng khách truyền đến.

Hai người dì đang xách mấy túi đồ lớn từ thang máy dành riêng cho bảo mẫu đi lên, khi nhìn thấy cô, gật đầu một cái rồi bắt đầu bận rộn.

Một người trong bọn họ xách nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, chọn ra một phần nguyên liệu nấu ăn và phân loại từng khu vực bỏ vào tủ lạnh, sau đó đem phần còn lại mang đến bồn rửa làm sạch để dùng sau. Một người khác lấy hoa tươi trong túi ra, bài trí mọi nơi trong phòng, cũng chẳng hề điều chỉnh vị trí đặt...

Lâm Gia Thanh chợt khó hiểu lập tức quay đầu nhìn về phía Tưởng Thừa Vũ: “Đây là làm cái gì?”

Cô và Tưởng Thừa Vũ đều không thích có người ngoài ra vào trong nhà.

Từ khi kết hôn cho đến nay, hai dì giúp việc nhà vẫn luôn thay đổi ca làm việc, cũng cố gắng tranh thủ chọn thời gian hai vợ chồng đều không ở nhà, mới đến dọn dẹp, cất đồ.

Hôm nay, đây là lần đầu tiên Lâm Gia Thanh nhìn thấy một trận chiến lớn như thế: “Tôi biết tôi ra ngoài hơi lâu... cũng không cần long trọng hoan nghênh tôi trở về như vậy chứ?”

Tưởng Thừa Vũ có phần hơi im lặng, nhìn cô một cái: “Hôm nay có một cuộc phỏng vấn, có phải em đã quên rồi không?”

Tưởng Thừa Vũ nhắc nhở, lúc này Lâm Gia Thanh mới nhớ đến, ngày hôm qua ở trên bàn cơm, mẹ của Tưởng Thừa Vũ đã nhắc với cô về chuyện phỏng vấn.

Gần đây có một tạp chí thương mại muốn phỏng vấn Tưởng Thừa Vũ, vừa lúc tổng biên tập biết cô về nước, muốn phỏng vấn cùng cô, chụp một bộ ảnh tuyên truyền cho vợ chồng bọn họ.

Không biết liệu có phải hay không khi giàu sang đến một giai đoạn nhất định, mọi người sẽ trở nên vô cùng coi trọng danh dự.

Mấy năm gần đây, nhà họ Tưởng đặc biệt ưa thích kiểu hành vi như bố trí người ký kết trực tiếp với các phương tiện truyền thông này, hầu như tất cả các thành viên trong gia đình đều được phỏng vấn.

Mặc dù sau khi Tưởng Thừa Vũ tốt nghiệp, cũng không đảm nhiệm chức vị quan trọng trong tập đoàn nhà họ Tưởng, thay vào đó là lựa chọn trở thành một luật sư, nhưng suy cho cùng anh cũng là nhị công tử của nhà họ Tưởng, hơn nữa những năm gần đây, anh cũng tham gia giải quyết không ít hạng mục và kiện tụng của tập đoàn.

Vì thế mẹ Tưởng quyết định thay anh, đồng ý phỏng vấn lần này, cũng tính luôn cả Lâm Gia Thanh cô —

Bà ấy chọn trước một ngày phỏng vấn mới tạm thời thông báo cho cô, vốn dĩ cũng không có ý định cho cô cơ hội từ chối.

Ăn sáng xong, Lâm Gia Thanh liền lao đầu vào phòng thay đồ.

Cô đã dành nửa giờ để chọn lựa quần áo, chi ra một giờ để trang điểm, cộng thêm gần nửa giờ để tìm nhẫn cưới không biết cất ở ngăn kéo nào...

Bận rộn xong xuôi, đội ngũ quay phim cũng đã đến.

Một nhóm người bài trí phòng khách thành bối cảnh sáng sủa, Tưởng Thừa Vũ ngồi trên sô pha trò chuyện với phóng viên.

Anh thỉnh thoảng cười, trông khiêm tốn, thân thiện hơn bình thường rất nhiều, liên tục gật đầu với ống kính.

Trong phòng bếp, hai dì bận rộn chuẩn bị cơm trưa, Lâm Gia Thanh thì đứng trong phòng bếp mở phía Tây bên cạnh, vừa xem màn biểu diễn của Tưởng Thừa Vũ trong phòng khách vừa thờ ơ trộn salad.

“Không ngờ bà Tưởng lại tự mình xuống bếp.”

Trong giờ nghỉ giải lao, nhà sản xuất tươi cười đến gần.

Bà Tưởng, mỗi lần nghe được xưng hô như vậy, Lâm Gia Thanh đều không vui lắm, tốt xấu gì cô cũng là vũ công nổi tiếng quốc tế, sao không ai dùng họ của cô để gọi Tưởng Thừa Vũ nhỉ?

Phụ nữ kết hôn đúng thật là chịu thiệt, đừng nói phải mang họ của người khác, cho dù là mười tháng mang thai vất vả sinh con, cũng là theo họ người ta, thật sự là vô nghĩa.

Nhưng mà những suy nghĩ này Lâm Gia Thanh sẽ không tiết lộ ra.

“Để cho ngài chê cười rồi, tôi cũng chỉ là làm hai món rau trộn mà thôi, sẵn tiện học trộm một chút từ dì.” Cô vừa nói vừa nhìn theo hai người đang bận rộn sau cửa kính trơn bóng, rồi lại cười: “Hai năm nay thời gian tôi ở trong nước ít, cũng không làm bao nhiêu chức trách của người vợ, nếu được, tôi vẫn hy vọng có thể tự tay làm một bàn thức ăn cho chồng mình.”

Nói xong chính mình cũng cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, thong dong đối đáp với người sản xuất.

Người sản xuất cũng là một nhân vật lợi hại, vẻ mặt chân thành nịnh nọt: “Ngài Tưởng có người vợ như cô thật hạnh phúc.”

“Nhân tiện, về phần phỏng vấn công việc của ngài Tưởng, chúng tôi đã làm gần xong hết rồi, sau đó chúng tôi còn muốn hỏi vài vấn đề về cuộc sống, cũng bao gồm cả hôn nhân, hai người vẫn là cặp vợ chồng mẫu mực trong giới, không biết hai người có thể nể mặt nhận lời cùng nhau hay không.”

Cuối cùng cũng không cần trộn đống đồ quỷ này nữa.

Ngay tức khắc, Lâm Gia Thanh buông tô salad trong tay xuống, cởi tạp dề ra: “Tất nhiên rồi.”

Lâm Gia Thanh đi đến bên cạnh Tưởng Thừa Vũ ngồi xuống.

Từ khi kết hôn cho đến nay, đây là lần đầu tiên cô và Tưởng Thừa Vũ cùng nhau tiếp nhận phỏng vấn.

Là một vũ công, cô đã chụp ảnh cho tạp chí và phim truyền hình rất nhiều năm, loại trường hợp này đã sớm thành thói quen rồi.

Cô ngồi xuống cạnh Tưởng Thừa Vũ trong tư thế thân mật, tiện thể đặt tay lên đùi anh.

Lúc cô đặt lên, cô hiển nhiên cảm giác được cơ thể người bên cạnh rõ ràng bỗng chốc cứng đờ, nhưng vẫn thuận thế cầm tay cô lên, nắm ở trong tay.

Ban đầu việc quay phim tiến hành vô cùng thuận lợi.

Ngay cả khi Lâm Gia Thanh không chuẩn bị trước, những câu hỏi này vẫn có thể dự đoán được: Họ gặp nhau như thế nào? Tại sao quyết định kết hôn? Sau khi kết hôn có mâu thuẫn gì không? Khi nào quyết định có con?

Biên soạn sao, tất nhiên là phải làm thế nào để xuôi tai đây nhỉ?

Cô trở thành nhân vật chính trả lời câu hỏi, mỗi lần phóng viên vừa nói xong câu hỏi, cô liền bắt đầu “diễn thuyết” của mình. Tưởng Thừa Vũ cũng không tranh giành với cô —

Nhưng ký giả lại không hài lòng lắm với cuộc nói chuyện như vậy, bắt đầu dừng tầm mắt trên người Tưởng Thừa Vũ, hỏi anh nhiều vấn đề hơn.

Ví dụ như cách nhìn của anh đối với nghề nghiệp của vợ mình, thích cùng cô ấy thư giãn bằng hình thức nào trong kỳ nghỉ phép, đã đồng hành với cô ấy làm qua bao nhiêu việc mà cô ấy muốn làm......

Tất cả những câu hỏi này, mỗi câu đều là một cái bẫy.

Bởi vì trong hai năm này, khi Lâm Gia Thanh được phỏng vấn, cô đã biên soạn qua một nhóm câu trả lời. Những bài báo này, chắc chắn Tưởng Thừa Vũ không có thời gian, cũng không có hứng thú xem.

Nếu anh mà nói sai, vậy thì xứng đáng bị vả mặt.

Lâm Gia Thanh nóng nảy, chỉ có thể âm thầm viết đáp án vô lòng bàn tay Tưởng Thừa Vũ.

Thật vất vả mới tiễn được đội ngũ quay phim đi, cô rút tay ra khỏi ngón tay của Tưởng Thừa Vũ, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi: “May mà anh cũng ứng phó được.”

“Ứng phó được cái gì?”

“Tôi gợi ý cho anh.” Lâm Gia Thanh: “Tôi vẫn luôn viết chữ trong lòng bàn tay anh.”

Tưởng Thừa Vũ im lặng hai giây: “Tôi còn tưởng em xấu hổ đến mức úp tay vô chứ.”

“...” Lâm Gia Thanh: “Vậy làm sao anh trả lời được, tất cả dựa vào phỏng đoán?”

Tưởng Thừa Vũ hơi nhướng mày: “Chúng ta là hai năm trước mới kết hôn, cũng không phải hai năm trước mới quen biết, chẳng lẽ em cảm thấy tôi đối với em một chút hiểu biết cơ bản cũng không có sao?”

Lúc này Lâm Gia Thanh mới nhớ ra, đúng vậy, cô và Tưởng Thừa Vũ có thể nói là đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ.