Kẻ Vượt Qua Khái Niệm Về Cấp Độ

Chương 38 - Kị sĩ già của Hoàng hôn

Đã trôi qua vài ngày kể từ khi chúng tôi rời khỏi Thành phố khép kín đó. Nhắc mới nhớ, tôi đã đi mà chưa nói lời nào với nhóm chiến binh tôi quen trong trận chiến với Sand Golem.

Mà kệ đi, họ sẽ sống tại thành phố và chiến đấu với ma thú nên rất có thể sẽ gặp lại. Lúc tái hợp, tôi sẽ rủ họ đi uống rượu cùng nhau.

Trên chiếc xe ngựa rung lắc, tôi ngắm nhìn bầu trời trong xanh đang dần hạ thấp xuống. Xe ngựa lần này không giống với chuyến xe ngựa mà tôi phải kiêm luôn nhiệm vụ hộ vệ lần trước. Dùng số tiền thưởng từ việc đánh bại Sand Golem, tôi thuê đứt một chiếc xe ngựa để tiện di chuyển.

Có thể là rất xa xỉ. Nhưng chuyến hành trình này có thể đi rồi sẽ về nữa. Đây chẳng phải là một chuyến hành trình vĩ đại sao…… tôi nghĩ vậy và đã thuê nó. À, tất nhiên Mine với khuôn mặt thẫn thờ ngồi bên cạnh tôi thì được đi miễn phí. Cô ta đang tích tiền vốn cho ngôi làng của cô ta mà.

Được thôi, hay xem đó như lòng trắc ẩn của bạn cùng (giư…) đường.

Tôi hỏi người đàn ông trung niên tôi thuê bằng 15 xu vàng để điều khiển xe ngựa.

「Còn bao lâu nữa thì đến thành phố tiếp theo?」

「Chà, để xem nào…… cỡ ba ngày nữa thì phải á」

Càng xa Vương đô, các thành phố càng thưa thớt. Thế có nghĩa là càng gần Gallia thì con người càng khó sống. Qua đó mới thấy được ảnh hưởng của ma thú đổ bộ vào Gallia là rất lớn.

Hiện tại Thánh Kị Sĩ đang bận rộn vì trách nhiệm ngăn chặn những đợt xâm nhập của chúng, và nếu họ vắng mặt, tình hình sẽ rất tệ. Trên đường đến đây, tôi đã đánh bại khá nhiều ma thú nên tôi có thể cảm nhận được.

Từ Gallia, ma thú đang xâm nhập vào các khu vực lân cận. Đó là một vấn đề nghiêm trọng cho Vương đô.

Tôi đang nghĩ về việc đó thì khi đi ngang qua một ngôi làng nhỏ, xe ngựa phát ra một âm thanh lớn và dừng lại.

「Ai chà, không ổn. Có vẻ như…… bánh xe bên trái bị vỡ mất rồi」

Người đàn ông đã đi xuống khỏi xe ngựa nhìn tôi với khuôn mặt bối rối và nói. Ổng cũng bảo là phải tốn ba ngày mới sửa xong được. Chúng tôi nhanh chóng quyết định sẽ tạm trú trong ngôi làng nhỏ này.

Mine đã hỏi tôi muốn làm gì nhưng cô ta lại nổi giận vì chuyến hành trình sẽ bị chững lại ở đây, chuyện đã trở nên như vậy đấy. Cô ta bảo vấn đề không phải ở thời gian và sẽ đi tản bộ một mình để xem xét ngôi làng

Còn tôi đi tìm trưởng làng để xin phép trú tạm ở đây ba ngày.

「Tuy nhiên, ngôi làng này yên bình thật nha」

『Có vẻ như ngôi làng được bảo vệ bởi một người mạnh mẽ』

Greed nói với tôi qua kĩ năng《Đọc tâm trí》. Cũng có thể là vậy, từ khi đến đây, tôi không hề cảm nhận được bóng dáng của những con ma thú tôi từng đánh bại trong ngôi làng này.

Chắc chắn điều đó mang một ý nghĩa lạ thường. Tôi nhìn những đứa trẻ con đi ngang qua và nghiêng đầu.

Hoàn cảnh hiện giờ không tốt cho lắm nhưng những người dân trong ngôi làng này lại bình tĩnh như đang được hưởng cuộc sống an toàn vậy.

Tôi đi bộ vài phút và thấy một ông già đang ngồi trên một gốc cây cao ngang hông. Mái tóc bạc, dài và được buộc lại sau đầu.

Đúng lúc thật, tôi sẽ hỏi người này xem trưởng làng ở đâu. Khi tôi đến gần, không ngờ ông ta lại là người mở đầu cuộc nói chuyện trước.

「Linh cảm về một kẻ mạnh đã đến ngôi làng này là cậu à. Fumu, trông cậu như không có ý thù địch nhỉ」

Ông già mỉm cười và muốn bắt tay với tôi.

「Ta là Alron Barbatos. Người đứng đầu ngôi làng này. Hoan nghênh, vị chiến binh trẻ tuổi」

Người này đứng đầu làng sao. Chết, tôi cũng phải giới thiệu bản thân nữa.

「Tôi là Fate Graphite. Xe ngựa của tôi đã bị hỏng, trong thời gian tu sửa, ngài có thể cho phép chúng tôi trú tại ngôi làng này được không?」

「À, cứ ở lại đến bao giờ tùy ý, ta không phiền đâu. Nhưng bên này cũng có điều kiện. Đầu tiên là, cậu muốn phân thắng thua một trận với ta không?」

Alron cầm thanh kiếm màu vàng kim từ dưới gốc cây lên. Đây là…… Thánh kiếm mà.Thế có nghĩa ông ta là Thánh Kị Sĩ. Sau khi cảm thấy chúng tôi đã vào làng thì giấu vũ khí và chờ đợi.

Điều đầu tiên Alron đã nói. Không có ý thù địch với tôi và…… Nếu nói lời nào làm ông ta bất mãn, có khả năng một trận chiến sống còn sẽ diễn ra và không thể ngăn chặn bằng lời nói.

「Không, tôi không đủ sức mạnh để chiến đấu với Ngài Thánh Kị Sĩ đâu」

「Hahahhah, đừng nói dối. Lão có kĩ năng Giám định đấy. Status đó quá lố bịch với một kẻ cấp độ 1 như cậu」

Thiệt hả trời…… Thánh Kị Sĩ mang kĩ năng Giám định là cực kì hiếm. Kĩ năng Ẩn danh có thể ẩn được Kĩ năng nhưng chỉ số thì không thể lừa được. Từ trước đây, tôi chưa từng nghĩ nỗi sợ của tôi sẽ bị nhìn thấu bởi Thánh Kị Sĩ.

「Thế, ông định làm gì tôi ?」

Tôi bắt đầu rút Hắc kiếm Greed ra khỏi vỏ. Ngay sau đó, Alron đưa tay trái đến trước mặt tôi và nói.

「Ta đã nói vài phút trước rồi. Ta không tỏ thái độ thù địch với cậu, vì vậy ta không muốn đấu đến mức sống chết đâu. Lão chỉ muốn một trận chiến nhẹ nhàng vì muốn biết sức mạnh của cậu thôi. Cậu sẽ làm gì?」

Ông già đó đang rút Thánh kiếm ra khỏi vỏ trong khi chờ câu trả lời của tôi. Không phải hơi quá nhiệt tình rồi sao.

Đã thế thì phải làm thôi. Tôi hướng mũi Hắc kiếm Greed về phía Alron.

「Fumu, dáng đứng rất giống goblin và kobold nhỉ. Dáng đứng ngập tràn sắc thái hoang dã」

「Ông đang khen tôi à?」

「Không」

Đâu còn cách nào khác đâu. Tôi đã phải tự học kiếm kĩ vì làm gì có sư phụ. Đây, tôi còn chẳng biết đứng thế nào cho chính xác. Quan trọng là, đánh bại được ma thú là được rồi. Thấy tôi như thế, Alron nói.

「Thế cũng đánh bại được ma thú nhưng mà sẽ cực khổ lắm khi đối chiến với con người」

「Vậy ư? Vì có kĩ năng Giám định nên tôi biết. Với status này thì…...」

「Quả thật, chừng đó thì được bao nhiêu nhỉ」

Trong khoảnh khắc tiếp theo, mũi của Thánh kiếm Alron đã cầm chĩa thẳng vào mũi tôi. Nhanh vãi!

「Toàn bộ chỉ số vượt quá hai triệu, nhìn bề ngoài thì là mạnh đấy. Nhưng, thật thấp kém khi không thể phát huy được toàn bộ. Có vẻ như cậu đang cảm thấy không quen với cơ thể đang ngày càng mạnh lên đột ngột của cậu」

「Thế thì, tôi phải làm gì đây」

「Gììì đâu, chơi đùa với lão già này đi, trong thời gian cậu ở lại làng, lão sẽ dạy cho cậu. Đó là điều kiện, được không nhỉ?」

Chơi đùa à…… Dạy tôi chiến đấu bằng một việc như thế. Hình như đằng sau nụ cười hiền lành đó có gì đó không ổn. Nhưng mà thật sự thì tôi cũng đã cảm thấy khó chịu khi điều khiền cơ thể có chỉ số vượt mức hai triệu này.

Đây hẳn là cơ hội. Nếu Thánh Kị Sĩ già muốn dạy tôi cách chiến đấu thì tôi sẽ cho ổng toại nguyện. Nếu cứ sử dụng cách chiến đấu mà Goblin-sensei đã bồi dưỡng, tôi đoán là triển vọng tương lai sẽ bị trì trệ mất.

「Tôi hiểu rồi. Mong ngài giúp đỡ trong khoảng thời gian ngắn này」

Tôi thu Hắc kiếm lại và cúi đầu trước Alron.

Ông ta cho Thánh kiếm về lại vỏ và yêu cầu một cái bắt tay.

「Fumu. Rất hân hạnh, Fate. Nếu cứ thế này, lão đã nghĩ mình sẽ già đi rồi chết trước khi có thể truyền lại mọi thứ của lão cho một người trẻ tuổi rồi chứ」

「Ano…… tôi nghĩ mình cần nói, theo dự định, tôi sẽ trú tạm tại làng ba ngày」

「Thế thì không ổn rồi. Bắt đầu luyện tập luôn đi!」

Tôi nghĩ ông ta vẫn chưa rút Thánh kiếm ra thì ông ta đã tiến tới bằng tay không. Tôi hoảng loạn chặn đứng nắm đấm lại nhưng trọng lượng của nó khiến tôi bay về sau một khoảng lớn. Ông già này vẫn còn khỏe quá mà.

「Hô~, tấn công ở một khoảng gần thế mà vẫn chặn được. Vậy thì, thế này thì sao」

「Cái! ?」

Alron chuyển động nhưng một nghệ sĩ nhào lộn và tấn công tôi. Đây thực sự là chuyển động của một lão già sắp quy tiên sao trời!

Kết cục, tôi siêng năng học kĩ thuật chiến đấu từ Alron cho đến chiều tối. Nếu không có kĩ năng Tự động hồi phục, chắc chắn cơ thể tôi sẽ toàn là vết bầm tím.

「Điều chỉnh status bằng cách tay không chiến đấu là cách dễ nhất để cảm nhận được. Giờ thì, hôm nay đến đây thôi. Thế thì Fate, ta sẽ chỉ đường đến nhà nên hãy đi theo ta」

Mai cũng như thế này ư……khi tôi đang nghĩ, và từ phía bên cạnh, chẳng phải là Mine đang lờ đờ đi bộ sao. Alron cũng thấy và trong một khoảnh khắc, ông đã làm một khuôn mặt sửng sốt.

「Không thể nào…...」

「Có chuyện gì sao?」

「Không, không có gì đâu. Cô gái đó cũng là bạn đồng hành của cậu à?」

「Đúng vậy. Tên cô ấy là Mine. Xin đừng làm cô ấy nổi giận. Cô ấy khó kiểm soát lắm」

「Thế thì tệ quá nhỉ, hahahhah」

「Đó đâu phải chuyện đáng cười đâu nhỉ」

Khi hai người đang nói xấu Mine thì Mine đang đi bộ đằng đó bỗng nhưng hắt hơi.

Sau đó, không rõ tại sao, cô ta lại lườm tôi. Errrr, đã giận rồi sao…...