Toàn Kinh Thành Đều Đang Chờ Chúng Ta Thành Hôn

Chương 15: Cứu binh tới

Edit: Delphina

Đêm qua lúc nàng ra ngoài, hắn ở cách vách đã nghe được tiếng vó ngựa.

Ngày đó, tin tức Bùi An đến Vương gia cầu hôn đã truyền khắp kinh thành, hắn đương nhiên có nghe nói qua, hơn nữa hắn cũng biết một chút về hướng gió trong triều.

Nàng đi đâu, hắn có thể đoán được.

Lúc trước nàng bị hãm sâu vào lời đồn, lại bị hắn từ hôn, trong lúc tuyệt vọng, nàng dựa vào bản lĩnh của mình để mưu cầu tiền đồ, hắn không có bất kỳ tư cách gì để ngăn cản.

Nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn không yên, canh giữ ở nơi này, chờ nàng trở về.

Đèn đuốc ở trong phủ đối diện cả đêm không tắt, trời vừa sáng, nhất định đã biết tin nàng lén ra khỏi phủ.

Nhiều năm qua, Hình Phong biết rõ trong lòng Vương Vân rất sợ Vương lão phu nhân. Chính hắn cũng không biết nên lấy lý do gì để đứng đây chờ nàng, đành coi như hắn đến mật báo cho nàng vậy.

Mặc dù cũng chẳng có ích gì với nàng vào lúc này.

Vốn dĩ Vương Vân còn ôm tâm lý may mắn, nhưng nghe xong lời này, hoàn toàn không còn nữa. Chẳng qua vốn cũng không hy vọng quá nhiều, chuyện khác thì không sao, nàng e ngại nhất chính là ngựa của Vương nhị công tử.

Nàng có thể đi ra ngoài, là dưới sự cân nhắc của hai người mới lựa chọn con đường này. Vì vậy nàng cũng đã nghĩ đến hậu quả, cùng lắm thì lại bị cấm túc hai tháng, nhốt nàng cho đến khi thành thân là được.

Hai tháng chẳng là gì so với năm năm.

“Cảm ơn.” Vương Vân nói cảm tạ với Hình Phong, mặc kệ như thế nào, cũng cảm ơn hắn đã nhắc trước với nàng.

Phía sau còn một đống rối rắm đang chờ nên nàng cũng không có tâm trạng dừng lại lâu, sau khi gật đầu với Hình Phong một cái, nàng dắt ngựa đi qua bên cạnh hắn, đến góc cửa phía tây.

Đêm qua trời mưa to, nước bùn bắn lên bám vào làn váy, lúc này đã nhuộm thành mấy vết lấm tấm.

Hình Phong chậm rãi quay đầu lại.

Tuấn mã đi bên cạnh khiến thân hình nàng càng thêm gầy yếu nhỏ xinh, cơn gió nhẹ thổi qua, làn váy nhẹ nhàng tung bay, vòng eo uyển chuyển thon gọn, một tay có thể ôm hết, nghiễm nhiên là một cô nương chốn khuê phòng.

Nhưng lúc này trời còn nhá nhem tối, bóng dáng cô tịch ấy bước đi trong mưa, lại có một vẻ kiên cường không gì khuất phục được.

Ba năm trước, khi nàng trèo lên tường viện định nhảy xuống, hắn đã biết nàng không yếu đuối chút nào.

Nàng còn kiên cường hơn so với chính nàng tưởng tượng.

Hắn và nàng trò chuyện với nhau qua bức tường viện suốt ba năm, đã từng không ngừng ngóng trông một ngày kia hắn có thể quang minh chính đại đứng trước mặt nàng, dẫn nàng đi xem phồn hoa bên ngoài.

Cuối cùng cũng chờ được đến ngày ấy, nhưng hai người lại chỉ gặp nhau có vài lần.

Lần thứ nhất là ngày đầu tiên nàng được thả ra, nàng vui mừng chạy tới gặp hắn, hắn đứng cùng nàng trong ngõ nhỏ, nhìn vẻ nhảy nhót trên mặt nàng, cười nói chúc mừng.

Lần thứ hai là khi hắn đi Kiến Khang, nàng đến tiễn hắn, trước khi đi, hắn mời nàng chờ hắn trở về, đến viện của hắn ngắm hoa lê.

Hắn biết nàng thích hoa lê nên đã sớm trồng lê khắp sân viện, năm nay hoa lê trên cành tươi tốt lạ thường, nhưng cuối cùng vẫn không qua nổi một hồi mưa gió, đã hoa tàn lá rụng.

Lần thứ ba, hắn trả lại ngọc bội cho nàng.

Hôm nay, là lần thứ tư.

Bóng lưng gầy yếu càng lúc càng xa, giống như nàng đang dần dần bước ra khỏi cuộc sống của hắn, có câu thơ rằng: “Oán công tử hề trướng vong quy/ Quân tư ngã hề bất đắc nhàn.”(*)

(*) “Oán công tử hề trướng vong quy/ Quân tư ngã hề bất đắc nhàn”: 2 câu thơ trong bài thơ “Sơn quỷ” của tác giả Cửu Ca.

Dịch nghĩa:

“Oán bạn lòng quên cả chuyện về

Chàng nhớ ta nhưng chẳng rảnh chăng?” (Phạm Thị Hảo)

Hắn hứa sẽ đợi nàng, cũng nhớ rõ những lời hắn nói với nàng, nhưng lại không thực hiện được.

Thực xin lỗi, Ninh Ninh…

Hình Phong nắm chặt cán dù trong tay, năm ngón tay nổi lên khớp xương rõ ràng như muốn bẻ gãy nó, lòng đau thắt lại, trong đầu hắn lại hiện lên khuôn mặt đẫm nước mắt của mẫu thân, “Con đã quên con hứa với cha con thế nào rồi sao? Con muốn bức chết nương có đúng không hả?"



Nhờ Hình Phong báo trước, trong lòng Vương Vân đã có chuẩn bị.

Nhưng vừa bước vào, nhìn thấy một hàng người đứng ngay ngắn ở phía đối diện, trong lòng nàng vẫn giật thót.

Đại bá và Đại bá mẫu đứng ở giữa, bên cạnh là Đại công tử và Nhị công tử, ánh mắt mỗi người đều dừng trên người nàng, đảo qua đảo lại dò xét.

Vương Vân tự biết mình đuối lý, buông dây cương ngựa ra, không nói một lời.

Đại phu nhân gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí cực kỳ không khách khí, "Ta thật sự không nghĩ tới, người sau này có thể khiến Vương gia ta mất mặt, lại là Tam cô nương bị nhốt 5 năm của chúng ta."

“Mẫu thân!” Nhị công tử bên cạnh tiến lên giảng hòa: “Người trở về là được rồi, nào có nghiêm trọng như nương nói.” Nói xong đi lên vài bước đến bên cạnh Vương Vân, quan tâm hỏi "Tam muội muội, muội không sao chứ? Trên đường đi A Tuấn có làm khó muội không?"

"A Tuấn" là cái tên hắn đặt cho con ngựa.

Chưa hỏi đã tự lấy, đây là nàng thất lễ trước, Vương Vân cười xin lỗi với Nhị công tử, sau đó lắc đầu, “Không có.” Rất ngoan ngoãn.

"Ngược lại không nghĩ tới, muội còn biết cưỡi ngựa."

“Con lại đây cho ta!” Mắt thấy Nhị công tử muốn hàn huyên cùng nàng, Đại phu nhân tức giận đến xanh mặt. Sau khi rống lên một tiếng với Nhị công tử, lại nhìn về phía Vương Vân, sắc mặt càng thêm âm trầm, ngữ khí chua ngoa nói: "Ta biết, hiện tại ngươi đã hứa hôn với đại quan tam phẩm, thân phận ghê gớm rồi, muốn đi đâu thì đi. Nhưng một ngày ngươi còn chưa ra khỏi cửa lớn Vương gia, thì vẫn là cô nương Vương gia ta. Ngươi có từng nghĩ tới tình cảnh của các cô nương khác trong Vương phủ chưa, các nàng không cần gả chồng nữa sao? Tứ muội của ngươi không cần kết hôn nữa sao?”

Vương Vân không còn gì để nói, nàng cúi đầu, thái độ thành khẩn, "Bá mẫu dạy rất phải."

“Nực cười, người bên ngoài đều nói mấy năm nay Đại phòng ta bắt nạt ngươi, ta nào dám giáo huấn ngươi.” Đại phu nhân tức giận đã nhiều ngày, cuối cùng cũng có chỗ phát tiết, “Nhưng ta không quản được ngươi, cũng sẽ có người khác quản được ngươi."

Để bà ta xem, lão phu nhân thả ra cái loại gì? Huyết khí của người kia, nhốt năm sáu năm thật sự sẽ tẩy sạch sao?

Sợ là nhốt cả đời cũng tẩy không sạch.

Nương nàng cũng thế, cả gia tộc chỉ biết đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, cha nàng cũng bởi vì mưa dầm thấm đất mà cuối cùng mới trở thành tướng quân, làm hại Đại phòng bọn họ cũng xui xẻo theo. Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.

Năm năm trước vốn đã lôi kéo quan hệ xong xuôi, lần đó Đại gia vốn có thể nhậm chức ở Hàn Lâm Viện, mắt thấy chuyện sắp thành lại đột nhiên không có tin tức gì.

Sau khi nghe ngóng mới biết được, là Hàn Lâm Viện bên kia chặn lại, có người nói căn cơ Vương gia không sạch sẽ.

Còn ai căn cơ không sạch sẽ, không phải là Nhị phòng bọn họ sao.

Chuyện này đã xảy ra biết bao lần rồi, lần nào cũng bị liên lụy vào đúng thời điểm mấu chốt. Mới đầu bà ta còn nghĩ rằng, bên nàng không được việc nhưng ít ra còn có một cửa hôn sự với Hình gia.

Hình Phong làm việc ở Hàn Lâm Viện, ngày ngày đều có thể gặp được Tiêu hầu gia. Nhân cơ hội nói hai lời tốt đẹp thay Đại gia chẳng phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?

Nhưng Hình gia người ta cũng ghét bỏ nàng xuất thân không sạch sẽ.

Để níu kéo Hình gia, bà ta còn thuyết phục Hình phu nhân đổi thành Tứ cô nương. Hình phu nhân cũng đã đáp ứng, không ngại thay người, chỉ cần hai nhà có thể thân càng thêm thân là được. Nhưng bà ta mới nhắc tới một câu, đã bị lão phu nhân mắng cho máu chó đầy đầu.

Phàm là thế gia có chút danh vọng ở thành Lâm An, ai mà chẳng biết Đại cô nương nhà Tiêu hầu gia thích cái túi da Bùi thế tử kia, vì hắn mà náo loạn đến mức trong nhà gà bay chó sủa.

Trên phố truyền ra lời đồn về nàng và Bùi An, căn bản không có gì đáng lo. Chờ đến khi Tiêu gia và Bùi gia đính hôn, lời đồn tự nhiên sẽ biến mất. Ai biết trong đầu Bùi An nghĩ cái gì, lại nổi điên lên biến giả thành thật, tới cửa cầu hôn.

Nói trắng ra thì, Bùi gia đi theo Tiêu Hầu gia, đó là sự liên thủ mạnh mẽ. Nhưng một khi thoát ly khỏi Hầu phủ, lấy bối cảnh của Bùi gia thì chẳng là cái thá gì.

Mang cái danh “gian thần” trên người, nào còn chỗ đứng trong triều đình nữa.

Kẻ a dua, cuối cùng cũng không tồn tại được lâu.

Chưa nói đến việc bản thân hắn đắc tội với Tiêu hầu gia, giờ còn kéo theo cả Vương gia bọn họ. Hôn sự như vậy, lão phu nhân lại vẫn đồng ý.

Bọn họ còn phấn đấu cái gì nữa, cứ nằm yên chờ chết là được rồi.

Đêm qua vốn là một cơ hội tốt như vậy, chờ Bùi An chết đi, Vương gia tự nhiên cũng không còn dính líu gì nữa. Đến lúc đó lại đến Hầu phủ thăm hỏi một chuyến, vậy là xong chuyện.

Nhưng nha đầu chết tiệt này thật có bản lĩnh, dám lẻn ra ngoài báo tin.

“Đúng là đồ sao chổi, một hai phải hại chết bọn ta mới bỏ qua.” Đại phu nhân tức giận, bắt đầu ăn nói lỗ mãng.

Vương Vân cưỡi ngựa chạy cả một đêm, toàn thân vốn đã chật vật, lúc này sắc mặt có hơi tái nhợt, đứng dưới mưa cụp mắt không nói lời nào. Đại phu nhân thấy vậy trong lòng lại càng nén giận.

Cứ như bà ta đang bắt nạt nàng vậy.

"Ngươi bớt giả bộ đáng thương cho ta."

“Được rồi.” Đại gia ngắt lời, cũng lười nhìn đến, chỉ nói với Vương Vân một câu: “Ngươi đến trước mặt tổ mẫu thỉnh tội đi.” Nói xong liền xoay người rời đi.

Sắc mặt Vương Vân không tốt lắm, hô hấp càng ngày càng khó khăn.

Lúc đi lên bậc thềm, bước chân của nàng có chút loạng choạng, Nhị công tử kịp thời đưa tay đỡ lấy nàng: “Tam muội muội đừng để bụng, tính tình của nương ta là thế đó, đến ta cũng bị mắng không ra cái gì.”

Vương Vân giật giật khóe miệng, nhưng chuyện này là thật.

So với Đại công tử trầm ổn, Nhị công tử Vương Kính Chi từ nhỏ đã ham chơi, bị đánh mắng vô số lần, nhưng dạy mãi vẫn không hề thay đổi, chỉ thích làm theo ý mình như cũ.

“Còn nữa,” Nhị công tử đột nhiên ghé sát tai nàng, nói nhỏ, “Không phải ta mật báo chuyện con ngựa đâu, ta cũng không rõ tại sao mẫu thân lại biết được. Như này nhé, nếu sau này muội muốn cưỡi ngựa, thì nói với ta một tiếng, ta dắt ra ngoài cho muội.”

Vương Vân sửng sốt, vừa định ngẩng đầu lên, khóe mắt liếc thấy Đại phu nhân đang nhìn về phía này. Nàng vội vàng tránh sang một bên, không dám quá thân cận với Nhị công tử.



Một đám người, Đại phu nhân đi trước, Vương Vân theo sau, nườm nượp tiến vào sân viện của lão phu nhân.

Đến trước cửa, Vương Vân mới nhìn thấy Thanh Ngọc và Liên Dĩnh, hai người một trái một phải quỳ gối dưới mái hiên, không dám ngẩng đầu lên. Vương Vân đi đến chỗ ngưỡng cửa, không biện giải câu nào, trực tiếp quỳ xuống.

Đêm qua Vương lão phu nhân bị quấy rầy đến nửa đêm mới ngủ, lúc này vừa tỉnh giấc không được bao lâu, đang ngồi trên ghế tròn trong phòng chính chờ tin tức. Trần ma ma pha cho bà một ấm trà giúp tinh thần tỉnh táo, mới nhấp một ngụm đã nghe được động tĩnh ở bên ngoài.

Thấy có người tới, bà chậm rãi đặt chén trà xuống, quay đầu lại, ánh mắt nặng nề dừng trên người Vương Vân.

Mọi người đều không lên tiếng, chờ bà xử lý.

Vương lão phu nhân nhìn quanh một vòng, sau đó rũ mắt nói: "Trở về tự mình suy nghĩ đi."

Vương Vân không kịp phản ứng, Đại phu nhân cũng sửng sốt, sau khi hồi thần lại mới kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vương lão phu nhân, "Có ý gì, mẫu thân cứ bỏ qua như vậy sao?"

"Không thì thế nào? Hay lại nhốt nàng tám năm mười năm, nhốt đến khi chết già à?" Vương lão phu nhân thờ ơ nhìn về phía bà ta.

"Nha đầu này cũng quá to gan, dám tự tiện ra khỏi phủ một đêm không về, trong nhà còn những cô nương khác nữa. Xưa nay mẫu thân luôn quản giáo nghiêm khắc, mọi người đều tin phục...”

“Vậy ngươi nói nên phạt như thế nào?” Vương lão phu nhân ngắt lời Đại phu nhân.

"Mẫu thân nói đùa. Con nào có tư cách phạt nàng? Chỉ sợ nha đầu này còn không hiểu sự tình. Năm đó nếu không phải mẫu thân hạ quyết tâm nhốt hai mẹ con nàng lại, sợ là đã sớm mất mạng. Bây giờ mới có hai tháng, vết sẹo vừa lành đã quên đau, gây ra một đống phiền toái. Nếu ngày nào đó bị người có tâm nhớ kỹ, lấy chuyện năm đó ra nói, chẳng phải Vương gia ta lại gặp phải một hồi sóng gió sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Vương gia cũng sẽ bị nàng liên luỵ.”

Vương lão phu nhân bình tĩnh hỏi nàng: "Ý của ngươi là, thật sự muốn nhốt cả đời?"

Sắc mặt Vương Vân tái nhợt.

Lúc này đại phu nhân lại không nương tay chút nào, "Con không nói như vậy, nhưng vì Vương gia, cũng có thể xem là một biện pháp."

“Lời này của Đại phu nhân không thoả đáng.” Thanh Ngọc rốt cuộc không nhịn được, ngẩng đầu nhìn về phía Đại phu nhân, “Tuy rằng nô tỳ chưa từng đọc sách, nhưng cũng biết làm người không nên quá tham lam, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Năm đó tại sao người ra chiến trường lại là Nhị gia, trong lòng Đại phu nhân thực sự không biết sao? Là Đại gia không muốn đi, cố ý để đao thương trong tay nện vào chân. Nhị gia cũng không oán trách nửa lời, chủ động đi xuất chinh. Lúc trước Nhị gia lập công mang về vinh quang cho Vương gia, cũng không thấy Đại phu nhân nói lời nào, bây giờ lại một bụng oán hận là cớ làm sao?

Thanh Ngọc không sợ chết, tiếp tục nói: "Đến đứa trẻ ba tuổi còn biết muốn cái gì thì phải tự mình giành lấy, nào có ai lại dựa vào cô nương trong phủ đi lót đường? Nếu thật sự phải đến mức như vậy, cũng sẽ không lâu dài. Tiểu thư cũng là người Vương gia đấy thôi, nếu Đại phu nhân một lòng suy nghĩ vì Vương gia, sao ngài lại không chịu nghĩ cho nàng? Hay là thật sự muốn hy sinh Nhị phòng luôn cho rồi, để thành toàn cho Đại phòng?”

Ngay khi vừa dứt lời, bầu không khí hoàn toàn tĩnh lặng.

Vương lão phu nhân không nói lời nào, lạnh lùng nhìn.

Mất mặt một lần là đủ rồi.

Đến khi Đại phu nhân phản ứng lại, cả người đã tức giận đến phát run. Bà ta vươn một ngón tay chỉ vào đầu Thanh Ngọc: “Ngươi, con tiện tỳ này, nói năng bậy bạ, ngươi có tư cách gì mà dám lên tiếng ở đây? Ngày thường là ta quảo giáo chưa nghiêm, người đâu, hôm nay phải vả nát cái miệng của ngươi mới thôi.”

Trong đầu Vương Vân ong ong một trận, l*иg ngực vô cùng khó chịu, còn không nói nữa đoán chừng sẽ nghẹn chết mất, "Những lời Thanh Ngọc nói đều là ý của ta, Đại bá mẫu muốn vả miệng thì vả vào miệng ta đây này."

Làm gì cũng được, đánh nàng cũng được, mắng là cũng được, nhưng nhốt nàng thì không được!

Cho dù hôm nay phải lấy mạng nàng.

Xung quanh bởi vì một câu này của nàng mà an tĩnh lại, bỗng nhiên một nha hoàn từ bên ngoài chạy vào, vội vàng bẩm báo: "Lão phu nhân, Bùi lão phu nhân Quốc công phủ tới."