Edit: Delphina
Trong lúc Bùi An còn đang băn khoăn về miếng ngọc bội kia thì Vương Vân đã đeo khối bạch ngọc mà hắn tặng vào bên hông của nàng. Khóe mắt Bùi An nhìn thoáng qua, sau đó cũng đeo ngọc bội màu xanh biếc lên đai lưng của mình.
Cùng một vị trí, chẳng qua hai người chỉ đổi một khối ngọc mà thôi, cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Bùi An tiếp tục thêm củi lửa.
Lửa càng lúc càng to, Vương Vân vùi đầu vào hong khô giày vớ, cẳng chân tuy đã có cảm giác nhưng vẫn cứng đờ như cũ. Lại ngại Bùi An bên cạnh nên nàng không tiện cởi giày vớ ra, chỉ hơi nhếch mũi giày lên, hướng đế giày về phía ánh lửa.
Không lâu sau, đôi chân lại bốc hơi nóng hổi, hơi ẩm dính vào da thịt nhớp nháp khó chịu. Vương Vân động đậy ngón chân, cả mu bàn chân không khỏi cong lên một chút.
Lửa quá lớn, hơi nóng phả vào người làm cơ thể cũng nóng lên. Bùi An không thêm củi nữa, thân mình lui về sau một chút, tầm mắt vô tình liếc thấy hai chân nàng.
Vừa chập tối thì trời bắt đầu mưa, nàng đi từ Lâm An đến đây, hai chân chắc hẳn đã ngâm mưa suốt mấy canh giờ, lại ngồi xổm ở kia một lúc lâu, tám phần là đã sưng lên rồi.
Bùi An đành lên tiếng, "Ở đây không có người, nàng cởi ra rồi hong khô tiếp."
Vương Vân mờ mịt ngẩng đầu lên.
Sau khi phản ứng lại, hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, nàng lại càng mờ mịt hơn, hắn, hắn không phải là người chắc?
Ở phía đối diện, vẻ mặt Bùi An vẫn thản nhiên, thần sắc bình tĩnh giống như vừa rồi hắn ôm nàng, không có chút khó xử nào. Ở trong mắt hắn, dường như không tồn tại khoảng cách giữa nam và nữ.
Người suy nghĩ nhiều, hình như chỉ có một mình nàng.
Nàng tự nhận mình không phải người hay ngượng ngùng, hơn nữa dưới chân thực sự rất khó chịu. Nhưng muốn nàng cứ cởi giày trước mặt hắn như vậy, nàng không làm được. Nghĩ một lát, lại hỏi: “Vậy chàng, chàng có thể đừng nhìn không?”
Nàng không thể nào coi hắn như không tồn tại được.
Bùi An ngước mắt lên, ngọn lửa đỏ rực chiếu vào mặt nàng, ánh ra tầng tầng ửng hồng, không khó nhìn ra vẻ lúng túng. Nhưng hắn cũng không quá để ý, lập tức thân sĩ mà quay người đi.
Lúc này Vương Vân mới cúi người cởi giày thêu, sau khi tất chân được cởi ra, lộ ra một bàn chân đã sớm sưng tấy vì ngâm nước.
Đầu ngón chân tái nhợt và nhăn nheo.
Tim Vương Vân hẫng một nhịp, nàng cuống quít dùng làn váy che lại, không phải vì sợ bị đối phương nhìn thấy chân, mà là sợ bị hắn nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình.
Nàng vội vàng liếc nhìn hắn, thấy hắn vẫn nghiêng người không nhìn về phía này, mới vội vàng cởi nốt bên còn lại, để giày vớ sang bên cạnh hong khô, quay đầu lại liền giấu hai chân dưới làn váy, cách mấy tầng sa mỏng hoàn toàn không thấy gì, lúc này mới yên tâm.
Chân trần sưởi ấm thoải mái hơn rất nhiều.
Hơi nóng từ lòng bàn chân truyền lên từng chút một, máu dần dần lưu thông, đầu gối và cổ tay áo cũng lần lượt toả ra hơi nóng. Nhìn làn khói lượn lờ, đầu óc Vương Vân cũng bay theo mây khói.
Một con chim bị nhốt đã lâu, một khi bay ra ngoài cái gì cũng mới mẻ, cho dù một khắc trước mới gặp phải một hồi sinh tử, cũng không nén nổi tò mò, ánh mắt không khỏi nhìn về phía người đối diện.
Để tránh bị hiềm nghi, Bùi An nghiêng phần lớn cơ thể sang một bên, lúc này ngay cả mặt bên cũng không nhìn thấy, cả thần sắc của hắn cũng không nhìn rõ.
Nhưng nàng có thể cảm giác được, ngay từ đầu, hắn giống như không khẩn trương chút nào.
Nàng mới chỉ gặp phải một tên thích khách, linh hồn nhỏ bé đã suýt nữa bị doạ bay. Tuy không biết tối nay bên ngoài có bao nhiêu người đến lấy mạng hắn, nhưng mà xem tình hình này, nhất định có không ít đâu.
Vương Vân đột nhiên nhớ ra, hỏi: "Người bên ngoài đi hết rồi sao?"
"Ừ."
"Ồ."
Bởi vì một tiếng “Ồ” này của nàng hoàn toàn không cần hắn tiếp lời, Bùi An quay người lại, tầm mắt không nhìn về phía chân nàng mà chỉ nhìn thẳng vào mặt nàng.
Một đôi mắt tròn xoe, hoàn toàn không còn vẻ sợ hãi như vừa rồi, con ngươi trong veo phản chiếu hai ngọn lửa đang nhảy múa, lấp lánh hữu thần.
Nhiều hơn vài phần linh khí so với ngày ấy gặp nhau ở trong chùa.
Bùi An chủ động hỏi nàng: "Làm sao vậy?"
Vương Vân vốn không định nói, nhưng vừa bị hắn hỏi lại không nghĩ ra chuyện gì khác để đáp lời, chỉ có thể hỏi: “Chàng, không sợ sao?”
Nhiều người muốn đuổi gϊếŧ hắn như vậy.
Có lẽ là không ngờ rằng nàng sẽ hỏi như vậy, Bùi An ngây ra một lúc, sau đó khoé môi cong nhẹ, trong đôi mắt đen nhánh mơ hồ lộ ra một tia tự giễu, nhưng ngữ khí lại cực kỳ khoa trương, “Người nên sợ không phải ta."
Vương Vân bị hắn làm cho câm nín.
Rõ ràng là một câu vô cùng cuồng vọng, nhưng không biết vì sao, nàng lại cảm thấy sự thật đúng là như vậy. Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.
Cũng đúng, người xưa cho rằng, dường như “gian thần” đều sống rất lâu.
Vương Vân sợ mình nói sai nên hoàn toàn ngậm miệng.
Thấy nàng không thắc mắc gì nữa, Bùi An lại nghiêng người, chờ nàng hong khô một đôi giày vớ, sau đó mới đứng dậy: "Nàng sửa soạn lại trước đi, ta ra bên ngoài chờ."
—
Sau nửa đêm, mưa bên ngoài càng ngày càng nhỏ, Vương Vân mang giày vớ xong rồi đi ra ngoài. Trên không trung chỉ còn mưa phùn lất phất, ngẩng đầu lên, ngẫu nhiên có vài hạt mưa rơi trên mặt, cũng không sao cả.
Sưởi lửa một lúc, người nàng bắt đầu nóng lên, đi ra ngược lại cảm thấy mát mẻ. Canh giờ đã muộn, Vương Vân cũng không trì hoãn nữa, nhận lấy dây cương từ trong tay Đồng Nghĩa, xoay người lên ngựa.
Động tác cũng không linh hoạt, Vương Vân dẫm lên bàn đạp nhưng không thể vòng chân qua lưng ngựa, dưới tình thế cấp bách đành bám vào yên ngựa mới bò lên được. Đến khi ngồi được lên lưng ngựa, khuôn mặt nàng đã đỏ bừng vì xấu hổ.
Đồng Nghĩa nhìn đến ngây ngốc, không thể hiểu nổi làm thế nào mà nàng đến được đây.
Ánh mắt Bùi An cũng lóe lên một cái, nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, đứng dưới ngựa đưa nón trúc đã chuẩn bị sẵn cho nàng, "Đồng Nghĩa sẽ đưa nàng đến cửa thành."
Vương Vân gật đầu, nhận lấy nón trúc đội lên, hai chân kẹp chặt vào bụng ngựa, cảm thấy không chào hỏi gì mà cứ rời đi như vậy có hơi thất lễ. Tuy rằng hắn rất lợi hại nhưng nàng vẫn nói một câu khách sáo: “Chàng cẩn thận một chút.” Nói xong ma xui quỷ khiến thế nào lại nói thêm một câu: “Mau chóng trở về.”
Giọng nói cách một tầng bóng đêm, nghe vào tai vô cùng dịu dàng, như một sợi lông vũ mỏng nhẹ, trong lúc lơ đãng chạm khẽ vào đáy lòng.
Có lẽ cảm thấy lời chào hỏi như vậy quá mức xa lạ, cũng quá hiếm lạ, Bùi An ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng một lần nữa.
Trong bóng đêm mông lung, chỉ nhìn thấy một tàn ảnh lao nhanh ra ngoài, nửa người ngả ra sau gần như sắp dán vào trên lưng ngựa.
Bùi An: “...”
—
Trời không mưa nữa, đường về nhanh hơn nhiều so với lúc đi.
Trời tờ mờ sáng, hai người đã chạy tới cửa thành, Đồng Nghĩa nhìn nàng vào cửa thành mới quay đầu ngựa.
Vương Vân đi dọc theo đường phố, không dám nán lại một khắc nào. Lúc đi nàng chỉ xúc động nhất thời, không kịp suy nghĩ cái gì, bây giờ trở về, trong lòng mới bắt đầu chột dạ.
Nhưng nàng quanh năm ngây ngốc trong tiểu viện, ngày thường cũng không có ai tới thăm hỏi, bây giờ mới biến mất một đêm, chắc hẳn sẽ không bị phát hiện.
Ôm tâm lý may mắn, Vương Vân đi vòng ra cửa sau Hình gia, lại sợ động tĩnh quá lớn nên nàng không chạy nữa, chỉ chậm rãi đi dọc theo ngõ nhỏ.
Trên đầu nàng đội nón trúc, cũng không chú ý tới phía trước, đến nơi mới thấy có một người cầm ô đứng dưới tường viện đối diện.
Trời vẫn lất phất mưa phùn.
Người nọ giống như đã sớm biết nàng sẽ đi qua đây, ô trong tay nghiêng ra sau, lộ ra khuôn mặt ôn hoà, đáy mắt tràn đầy lo lắng.
Hình Phong.
Vương Vân sửng sốt một lúc, không hiểu tại sao hắn lại ở đây.
Hình Phong nhìn người ngồi trên lưng ngựa, tìm hiểu hồi lâu mới nhẹ nhàng cười nói: "Quả thật biết cưỡi ngựa."
Hai người đã từng nói về chuyện này qua tường viện, Vương Vân khoe rằng mặc dù nàng bị nhốt nhưng vẫn biết cưỡi ngựa, cũng sẽ không quên cách cưỡi ngựa. Chờ sau này ra ngoài, nàng sẽ cưỡi ngựa cho hắn xem.
Hắn nói: “Được, ta chờ nàng”.
Vương Vân tất nhiên cũng nhớ rõ, mỉm cười gật đầu.
Kể từ khi Vương Vân tìm tới cửa ngày hôm đó, Hình Phong trả lại ngọc bội cho nàng, hai người đã không còn gặp lại nhau, cũng không nói chuyện qua tường viện nữa.
Ngày đó từ hôn, Vương Vân thực sự không hiểu lắm, nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, nàng một lòng chỉ lo hoạch định tương lai cho bản thân, nên không có thời gian để đau buồn.
Bây giờ gặp lại, trong lòng đã không còn oán trách. Hôn nhân là đại sự cả đời, lại liên quan đến nhiều thứ, hắn cũng không có trách nhiệm nhất định phải cưới nàng.
Sau khi xuống ngựa, Vương Vân bình tĩnh chào hắn một tiếng: "Hình công tử."
Hình Phong quan sát thấy nàng một thân chật vật, tay lặng lẽ siết chặt cán dù, cũng không hỏi nàng đi đâu, chỉ nhẹ giọng nói với nàng: “Lão phu nhân đã biết, nàng cẩn thận một chút. "