Vừa rồi khi Vân Nương đi lên, sau khi Hình Phong vội vàng liếc mắt một cái rồi thu mắt, mí mắt hạ xuống nhìn chằm chằm chiếc áo dài trên đầu gối mình, mắt nhìn thẳng, không nhìn qua nàng thêm một cái nào, còn bây giờ rốt cuộc cũng không nhịn được, khóe mắt liếc thấy nàng cúi đầu, trong lòng không khỏi nhíu lại, muốn mở miệng nhưng lại không cách nào, chỉ có thể cắn chặt răng kìm nén, tay đặt trên đầu gối vô thức chậm rãi nắm thành quyền.
Hình như Triệu Viêm càng tò mò, lại hỏi tiếp: “Vậy trước kia tẩu tử từng đi đâu vậy, chắc không phải chỉ ở trong viện không ra ngoài chứ, Nam Quốc ta cởi mở lắm mà…”
“Thử hỏi tiểu quận vương đã đi đâu?” Bùi An ngắt lời Triệu Viêm rồi ngước mắt nhìn lướt qua Hình Phong đối diện, sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra tâm trạng gì, quay đầu tiếp tục hỏi Triệu Viêm: “Là đi Túy Tiên Lâu uống hai vò suýt nữa bị cô nương lột quần, hay là đi Thái Hồ du thuyền rơi vào trong nước, uống một bụng nước…”
“Không phải, Bùi, Bùi huynh…” Triệu Viêm sửng sốt, sắc mặt đỏ đến vành tai ngay tức khắc: “Mấy chuyện xấu hổ này, chúng ta không nên nói ra ngoài.”
Triệu Viêm vừa nói vừa ra hiệu nháy mắt với Bùi An, đây là bí mật chỉ có hai người mới biết được, sao hắn lại lôi hắn ra làm trò trước mặt nhiều người vậy chứ.
Bùi An giả vờ không nhìn thấy, Minh Dương bên cạnh đã cười ra tiếng: “Nói đệ câm miệng, đệ lại không nghe.”
Cuối cùng Triệu Viêm cũng nhận ra điều không thích hợp.
Nhưng hắn cũng không biết tẩu tử của mình từng có mối duyên với Hình Phong, nếu biết, e là lúc này hắn sẽ đυ.ng tường tạ tội rồi.
Đừng nói Bùi An bênh vực người nhà, dù sao Vân Nương cũng là vợ của huynh đệ mình, hắn cũng không nên tìm nàng trò chuyện ở trước mặt hắn, Triệu Viêm ngoan ngoãn ngậm miệng.
Xe ngựa tiếp tục đi xuống, Triệu Viêm không mở miệng, thành thử cũng không ai nói gì, nhưng Vân Nương thở phào nhẹ nhõm, nàng tình nguyện xấu hổ yên tĩnh như vậy cũng không muốn nghe Triệu Viêm mở miệng.
Đường xuống núi không bằng phẳng, đột nhiên bánh xe lăn qua một hố đất, Vân Nương ngồi trên ghế ôm tay nải không thể lung lay ngã về phía trước một chút, mắt thấy sắp lao ra ngoài, Bùi An tiện tay vươn cánh tay ôm lấy đầu vai nàng, thuận thế kéo nàng vào trong ngực mình.
Là hành động hết sức bình thường nhưng mấy đôi mắt trong xe lại quay đi.
Triệu Viêm: Tới đây gϊếŧ chó à.
Sau khi xe ngựa ổn định, Bùi An mới thu tay lại, nhìn thoáng qua tay nải trong ngực nàng, nghiêng đầu nhẹ giọng nói: “Đưa tay nải cho ta.”
Vân Nương do dự một chút, cầm đồ của vợ có thể làm giảm uy phong của y hay không? Nhiều người như vậy, còn có một công chúa điện hạ, nàng không thể làm y mất mặt: “Lang quân, thϊếp tự cầm là được.”
Một tiếng “lang quân” truyền đến bên tai, bỗng nhiên Bùi An cảm thấy có vài phần thoải mái.
Bùi An không hỏi lại nàng mà trực tiếp lấy tay nải của nàng, dựa gần nàng, đưa cánh tay mình đến gần nàng một chút: “Đợi lát nữa còn phải xóc nảy, nắm chặt nhé.”
Trong xe chỉ có một đôi bọn họ, hình như hơi hơi phô trương.
Nhưng thấy hắn kiên trì, sắc mặt Vân Nương hơi đỏ lên, tay nhẹ nhàng trượt khỏi cánh tay hắn, tay kia lại khoác lên cánh tay hắn, nàng cúi đầu, ngón tay không nhẹ không nặng đặt lên tấm vải lụa màu đen, một đen một trắng, một mềm mại một mạnh mẽ, cực kỳ bắt mắt.
Ánh mắt Hình Phong đã thu lại từ sớm, nhưng không gian nhỏ như vậy không thể ngăn cản khoé mắt y, mí mắt nhảy lên vài cái, dưới con ngươi dần dần có một vệt hồng.
Bỗng nhiên Minh Dương có vài phần không đành lòng, đây đều là nàng ấy tạo nghiệt rồi, trước khi đi chợt muốn làm người tốt một lần: “Bùi đại nhân, hôm nay chúng ta ở đâu?”
“Quán trọ Vạn Phúc.”
“Trước kia Bùi đại nhân làm việc ở chỗ nào vậy, bổn cung còn chưa từng thấy Chính Phong Viện đâu, chuyến này không ngại dẫn bổn cung đi xem một chút chứ…”
.
Có Minh Dương trò chuyện câu được câu không, cuối cùng bầu không khí cũng hòa hoãn một chút, xe ngựa không vào thành cùng đội ngũ mà chậm nửa canh giờ mới vào cửa thành.
Sau khi đi vào, sắc trời đã tối, Kiến Khang không ở dưới chân thiên tử, ban đêm không có lệnh giới nghiêm, suốt đêm đều có thể nhìn thấy người đi lại trên đường phố, cực kỳ náo nhiệt rộn ràng.
Để tránh tai mắt nhiều người, Bùi An đã bảo Vệ Minh đi theo đội ngũ đi trước từ sớm, chỉ mang theo Đồng Nghĩa bên người.
Xe ngựa đến quán trọ, Đồng Nghĩa tiến lên báo một cái tên cho chưởng quầy, vẻ mặt chưởng quầy kinh ngạc lập tức nghênh đón ra ngoài, nhìn thấy Bùi An cũng không gọi thẳng tên mà vui vẻ nói: “Khách quan mời vào bên trong.”
Vừa rồi ngồi trên xe ngựa, người quá nhiều, Vân Nương không dám động đậy một tí nào, lúc xuống xe ngựa mới dám nhìn, mà mới liếc mắt một cái đã bị phồn hoa trước mắt hấp dẫn, chậm chạp không dời mắt nổi.
Quán trọ đông nghịt người, đúng là thời điểm náo nhiệt nhất.
Minh Dương bước vào trước, phía sau đi theo là Triệu Viêm, Hình Phong, Bùi An dặn dò chưởng quầy vài câu hầu hạ thật tốt rồi cũng đi cùng Vân Nương đi vào.
“Khách quan yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ hầu hạ chu đáo.”
Bùi An gật đầu, dẫn Vân Nương đi vào, vừa đi vào lập tức nghe được tiếng nói chuyện bên trong.
“Gì mà đại nghĩa chứ, theo ta thấy chính là vô dụng, một công chúa con vợ cả, thế mà lại bị đưa đi hoà thân, đúng là chuyện cười lớn.”
“Còn cách nào nữa đây, quả hồng mềm lâu rồi, muốn cứng cũng không được.”
“Không phải chuyện này rất bình thường sao, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, chỉ cần Triệu gia hắn ngồi vững giang sơn là được, dù sao khổ chính là dân chúng chúng ta…”