Triệu Viêm hắn thật sự là một thằng ngu(3) mà, nhưng chính hắn lại không ý thức được điều này, thấp giọng nói với Hình Phong: “Chúng ta nơi này đều là người một nhà, ta không sợ nói cho ngài biết đâu, bệ hạ ghét nhất người cứng đầu cứng cổ như ngài đó, ngài đi cứng đối cứng với bệ hạ, hậu quả chỉ có một, thê thảm. Ngài phải học cách thay đổi, chờ tâm tình bệ hạ tốt lên, ngài nói cái gì ông cũng đồng ý tất, ngài xem ta đi, đầu óc thông minh, ngày thường khi bệ hạ bận rộn, ta tuyệt đối sẽ không tiến tới trên người ông, mà mỗi lần vào cung đều là lúc bệ hạ đùa chim, trước tiên nói vài câu nịnh nọt làm cho bệ hạ cao hứng rồi nói chuyện chính, không chỉ không bị mắng mà còn có thể được ban thưởng…”
(3)二货(二貨)Èr huò:là một từ không những dùng để mắng người, mà còn dùng để chỉ những người thường có những chỉ số thông minh thấp và luôn làm những chuyện ngốc nghếch, hoặc chỉ một số người không biết tự lượng sức mình mà luôn tỏ ra ta đây anh hùng, lúc nào cũng hăng máu vịt...
Minh Dương:...
Bùi An:...
Vân Nương: ...
Dám nói những lời này, đúng là hắn đã xem đống người này trở thành người của mình, trên mặt Hình Phong cũng không có biến hóa gì, cung kính nói: “Cảm ơn quận vương chỉ điểm.”
“Chưa nói đến chỉ điểm, ta coi như là có duyên với Hình đại nhân đi, đường đi lần này sợ là không thuận lợi như vậy, ngài có chuyện gì cần ta làm thay ngài không, ngài cứ việc nói.”
Triệu Viêm chân thành, Hình Phong nhếch khóe môi một chút, cảm kích nói: “Cảm ơn quận vương, Hình mỗ cũng không có vướng bận nào.”
Triệu Viêm sửng sốt, không rõ lắm: “Ngài chưa từng thích cô nương nào sao?”
Y chính là Bảng Nhãn năm đó chỉ đứng sau Bùi huynh, tài hoa dung mạo cũng không kém, chắc chắn đã có cô nương mình thích: “Ngài yên tâm, nếu ngài có người mình thích, ta lập tức sai người đi đưa phong thư, thay ngài hỏi cô nương kia một chút, nếu nàng tình nguyện đồng cam cộng khổ với ngài, có thể đi tìm ngài…”
Hình Phong biến sắc.
Trong lòng Vân Nương căng thẳng, hận hắn có thể câm miệng hay không vậy.
Triệu Viêm cũng nhận ra sắc mặt Hình Phong không đúng, còn chưa nghĩ rõ mình nói chỗ nào không đúng, Bùi An đối diện đã chợt mở miệng nói: “Nếu quận vương có lòng tốt như vậy, chuyến này phiền quận vương đưa điện hạ tới Bắc Quốc.”
Triệu Viêm sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “Vậy cũng không được, chắc chắn phụ vương sẽ đánh chết ta.”
Minh Dương thật sự không nhịn được, bật cười một tiếng, tốt bụng nhắc nhở hắn một câu: “Viêm đệ, nếu đệ muốn sống thêm một lát, tỷ tỷ khuyên đệ, đừng nói nữa.”
Triệu Viêm không hiểu mô tê gì cả, hoàn toàn không hiểu.
Nhưng thấy sắc mặt mấy người đều không đúng, cũng không dám nói tiếp, nhưng muốn hắn đừng nói thì đang làm khó hắn rồi, mới im lặng được một lát, mục tiêu lại nhắm ngay Vân Nương ngồi đối diện: “Tẩu tử, tẩu đi Kiến Khang bao giờ chưa?”
Bùi An chậm rãi quay đầu lại.
Minh Dương:... Thật đúng là đứa trẻ không chịu ngồi yên đi tìm đường chết mà.
Vân Nương lắc đầu: “Chưa từng.”
Triệu Viêm có thể nói chuyện ở Lâm An vị công tử nào vào hoa lâu mấy lần, uống mấy vò rượu nhưng muốn hắn nhớ kỹ trong phòng thế gia nào có cô nương nào thì hắn không nhớ được một ai.
Nghe được tin đồn đại giữa Bùi An và cô nương nhà họ Vương, hắn mới đi hỏi thăm, nói là phụ mẫu tam cô nương Vương gia đã mất hết, là đệ nhất mỹ nhân Lâm An, còn thứ khác thì không biết.
Vân Nương bị nhốt trong viện năm năm, hắn cũng không rõ ràng lắm, lúc này trong lòng chỉ muốn tìm người nói chuyện, cho nên đề tài chuyển sang Lâm An: “Tẩu đi đi qua Tây Hồ của Lâm An đi, phía đông dựa vào đảo Quan Điểu, dừng một chiếc thuyền mũi nhọn, cao bốn tầng, dài năm mươi trượng, rộng hơn hai mươi trượng, trên đầu thuyền là một con chim lớn màu sắc rực rỡ, cánh mở ra chiếm một nửa mũi thuyền, nếu nhìn từ xa vào ngày trời sương mù dày đặc thì giống như đại bàng thật sự bay vượt mây, sống động như thật, con chim kia lúc trước là chủ ý của ta, tẩu tử đã thấy chưa, có cảm thấy oai phong không?”
Vân Nương nghe hắn nói đến mức mặt mày hớn hở, lắc đầu áy náy: “Chưa từng thấy.”
“Cũng đúng, đường đến Lâm An có một con đường, chắc là tẩu tử đã từng đi Trường Kiều rồi nhỉ? Cầu bắc qua sông như cầu vồng, núi xanh hai bên bờ đối diện nhau, ánh trăng chiếu vào nước dưới cầu uyển chuyển như ngân hà, thích hợp nhất cho các cô nương đi dạo.”
“Cũng chưa từng.” Trường Kiều, nàng nghe Hình Phong từng nói, Trường Kiều Nguyệt Thuyền là nơi nam nữ hẹn hò tốt nhất.
Nàng bị nhốt năm năm, sau khi bỏ lệnh cấm cũng không phải ngày nào cũng được ra ngoài, nơi đầu tiên muốn đi nhất đương nhiên là phố xá Lâm An sầm uất, đi qua hai ba lần Phố Ngói, xem diễn xiếc, đi dạo cửa hàng son phấn, đi quán trà, nàng mới đi dạo được một nửa Phố Ngói thì đã có tin đồn giữa nàng và Bùi An, từ lúc đó nàng không còn đi ra ngoài nữa.
Càng đừng nói tới việc dạo hồ ngắm trăng.
Khi trả lời, giọng điệu của nàng không hề có tức giận nào.