Bùi An vừa mới ra khỏi phòng lão phu nhân, đang xuống bậc thang dưới hành lang, trên mặt còn mang theo vài phần mệt mỏi, đêm qua thu dọn đồ đạc và ở phòng sách cả một đêm, cũng không trở về phòng, tổng cộng chỉ ngủ được một canh giờ.
Bình minh yên tĩnh, bỗng nhiên có tiếng ríu ra ríu rít giống như tiếng chim hoàng oanh trong trẻo, rất dễ nghe êm tai, ngược lại cũng cảm thấy có vài phần thú vị, cũng tỉnh ngủ một chút.
Vân Nương nhìn thấy y, xoay người chào hỏi y: “Lang quân.”
“Đã mang đầy đủ đồ đạc chưa?”
Vân Nương gật đầu: “Ta đã mang hết rồi.” Đồng Nghĩa nói cuối thu mới trở về, nàng đem hết tất cả áo quần mới mua gần đây, sợ nếu năm nay không mặc thì năm sau phải thay mới hết. Cũng mang theo một ít áo quần mùa đông, nàng sợ lạnh, hơn nữa Bùi An cũng đầy đất nhét năm sáu cái rương, trên xe ngựa cũng sắp không còn vị trí của nàng.
Bùi An ngẩng đầu nhìn thoáng qua đội ngũ, nhìn về phía xe ngựa: “Xuất phát.”
Vân Nương thức thời đi tới một chiếc xe phía sau có đựng rương hành lý, nàng nói không thể quấy rầy hắn nên không được ngồi cùng hắn.
Nhưng vừa mới đi được hai bước, Phúc mama cầm hợp thức ăn trong tay vội vàng chạy ra: “Thế tử gia, phu nhân, lão phu nhân bảo nô đưa cho người một ít, sợ giờ này hai người chưa ăn sáng, trên xe ngựa nhớ ăn uống một chút, đừng để bụng đói.”
Nói xong, quay đầu đưa hộp thức ăn cho Vân Nương: “Phu nhân một đường cẩn thận một chút, có người bầu bạn với thế tử gia, lão phu nhân cũng yên tâm hơn nhiều…”
Phúc mama dặn dò xong, Vân Nương lại có phần khó xử nhìn hộp thức ăn trong tay. Nếu không cứ đưa hết cho hắn đi, nàng không đói bụng.
Vân Nương lại nhìn về phía Bùi An, Bùi An cũng liếc nàng một cái, vén rèm lên, nhường bước cho nàng: “Lên xe đi.”
.
Vân Nương ngồi lên xe ngựa của Bùi An, Thanh Ngọc cũng mang tay nải của nàng lên xe, hơn phân nửa là đoán được nàng sẽ không xuống.
Đêm qua Bùi An không về phòng, hai người không ở cùng một chỗ, hiện giờ vẫn là không tránh được, lúc này sách vở trong xe ngựa còn nhiều hơn lần trước rất nhiều, chiếm kha khá vị trí.
Sau khi hai người ngồi xuống, xe ngựa cũng vừa di chuyển, cánh tay nhau đều đυ.ng vào một chỗ, cũng cảm nhận được nhưng không nói gì.
Đợi khi xe chạy vững vàng, Vân Nương mới mở hộp thức ăn trong tay ra, bưng một đĩa điểm tâm, đưa tới: “Lang quân, chàng ăn chưa?”
Bùi An duỗi tay.
Thấy hăn ăn xong, Vân Nương cũng bẻ một miếng cho vào miệng, khẽ nhai.
Bánh hoa quế.
Có thêm hạt mè.
Là khẩu vị nàng thích, hôm qua nàng mới nói với Bùi lão phu nhân, không ngờ tới hôm nay bà đã làm món nàng thích ăn rồi.
Hương vị ngọt ngào, chậm rãi lan tỏa đến môi và răng, bỗng nhiên Vân Nương có phần được cưng mà sợ, cũng có một cảm giác thỏa mãn trước này chưa từng có.
Trong lòng nàng rất rõ ràng, thật ra nàng gả rất tốt.
Phu quân là chức quan tam phẩm, vẻ ngoài đẹp trai, còn tình nguyện đưa nàng ra ngoài ngắm phong cảnh, lão phu nhân cũng đối xử rất tốt với nàng, nhớ kỹ thứ nàng thích, còn cho nàng một tráp ngân phiếu, nhìn ra được là thật lòng yêu thương nàng.
Vừa nhai, khóe môi Vân Nương cũng vô thức nhếch lên.
Bùi An liếc nàng một cái.
Chỉ ra khỏi nhà một chuyến mà thôi, vui vẻ đến vậy sao, Hình Phong không muốn dẫn nàng ra ngoài sao? Chỉ là một bức tường viện, nếu hắn muốn, đã mang nàng đi từ lâu rồi…
Hình Phong sắp chết, chắc là nàng còn chưa biết.
Mặc dù hai người không chọc thủng chuyện nước chanh kia nhưng trong lòng đều như gương sáng, nếu lời nói nói lúc không say, tất nhiên cũng không xem là lời thật lòng.
Chuyện nàng và Hình Phong như thế nào, hắn cũng chả tò mò làm gì.
Trong miệng hơi khô nên Bùi An lấy túi nước bên cạnh, mới mở nắp chưa kịp đặt bên miệng thì người bên cạnh giống như bị nghẹn lại, cổ họng vẫn liên tục nuốt, mặt cũng nghẹn đỏ.
Bùi An đưa túi nước cho nàng.
Vân Nương đang vui vẻ, không chú ý nên bị nghẹn, hơn nữa đây không phải xe ngựa của nàng, túi nước của nàng cũng ở chỗ Thanh Ngọc. Vốn nàng muốn nhịn xuống, đợi đi một đoạn rồi mới bảo hắn dừng xe, nàng tìm Thanh Ngọc lấy túi nước, nhưng hình như không nhịn được.
Đang khó chịu, thấy hắn đưa túi nước tới trước mặt mình, Vân Nương cũng không quản nhiều như vậy, đưa tay nhận lấy rồi ngửa đầu uống vài ngụm.
Sau khi hết nghẹn, Vân Nương mới cảm ơn y: “Cảm ơn lang quân.”
Bùi An không đáp, cũng không đóng nắp, chỉ ngửa đầu uống nước trong túi nàng vừa uống.
Vân Nương thoáng nhìn thấy, vội quay đầu lại, tim đập thình thịch, sắc mặt đỏ lên, sau khi ngẫm lại thì thấy cũng bình thường, đêm trước hắn trong miệng nàng, quay cuồng như biển động, mùi vị mà gì chưa từng nếm qua.
Nhưng mặc dù hai người đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đối diện, không có bất kỳ trói buộc nào mà ôm nhau, lúc này đều ngồi im lặng, ai cũng không nói gì.
Sau khi dùng điểm tâm xong, Bùi An đi đọc sách.
Trời còn chưa sáng, bên ngoài cũng không nhìn thấy gì, Vân Nương nhàm chán, khoé mắt không khỏi liếc sang bên cạnh, trong lúc lơ đãng lập tức liếc thấy ngọc bội treo trên thắt lưng hắn.
Hôm nay Bùi An có mang ngọc bội.
Đêm trước y nói sẽ trả lại cho mình, Vân Nương không tiện quấy rầy hắn đọc sách, âm thầm chờ đến khi hắn lật sang trang mới mới lên tiếng: “Lang quân…”
Bùi An ngẩng đầu.
Vân Nương nhẹ nhàng cười với y: “Cái kia, ngọc…”
Bùi An theo ánh mắt nàng nhìn thoáng qua bên thắt lưng mình, rất tùy ý nói: “Cái này rất tốt, không cần đổi.”