Sao cơ, sao tự nhiên lại không đổi vậy?
Hôm trước hắn cũng không say, đã chính miệng đồng ý rồi… Vân Nương tám phần không ngờ Bùi An sẽ đổi ý, ngơ ngác nhìn hắn, không nghĩ rõ tại sao tự nhiên Bùi An lại lật lọng.
Dù sao, cũng đưa cho người ta rồi.
Vân Nương không biết Bùi An còn nhớ những lời nàng nói đêm qua hay không, nhưng nàng không say, nàng nhớ tất cả lời hắn nói đêm hôm qua, không sai một câu.
Thấy dáng vẻ Bùi An thật sự không trả, Vân Nương đành phải lôi những hình ảnh xấu hổ giữa hai người nói lại một lần nữa, nhắc nhở hắn: “Lang quân có điều không biết, ta từng tặng ngọc bội này cho Hình thiếu gia, đêm trước ta từng nói với lang quân, lang quân cũng đồng ý rồi…”
Hắn đồng ý rồi.
Nhưng cũng đổi ý rồi, chỉ là một khối ngọc bội thôi, so đo làm gì, từng tặng ai cũng không sao cả, không phải bây giờ nó đang ở trong tay hắn sao? Bùi An cần gì phải làm khó nàng tìm một vật đính ước khác.
Vẻ mặt Bùi An vẫn bình tĩnh như không: “Không sao, ta không ngại.”
Vân Nương:...
Chàng nói dối!!
Nếu Bùi An không ngại, sao hôm trước lại vòng vo tam quốc tìm hiểu quá khứ giữa nàng và Hình Phong? Chắc là hắn cho rằng nàng say, nên muốn nàng uống say nói thật.
Những chuyện tình cảm nàng đều nói thật, hắn ghét bỏ sao?
Bùi An thấy nàng im lặng một lúc lâu, khoé mắt liếc thấy nàng đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng cũng có thể đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì, không ngoài việc nói hắn lật lọng đáng ghét.
Bùi An giả vờ như không thấy, tiếp tục lật sách.
Hơn nửa canh giờ, xe ngựa đến Ngự Sử Đài, sắc trời đã bắt đầu phiếm xanh, ánh sáng của đuốc trước cửa chiếu vào trong xe ngựa, Bùi An khép sách lại, đột nhiên ghé mắt nhìn về phía nàng.
Vân Nương nhận thấy tầm mắt của Bùi An, nghi ngờ quay đầu nhìn lại.
Vẻ mặt Bùi An hơi dừng lại, vẫn là dự định hỏi nàng trước: “Nàng với Hình Phong có quan hệ như thế nào?” Hắn phải nghe lời thật lòng của nàng.
Vân Nương: … Chàng lại hỏi.
Nàng đã nói rồi, mình không có quan hệ gì Hình Phong, cũng không lấy ngọc bội, Vân Nương hơi thất thần: “Ta và Hình thiếu gia đã thành quá khứ.”
“Vậy là tốt rồi.”
Vân Nương không biết lời này của hắn là có ý gì, đang đoán thì xe ngựa ngừng lại, Bùi An lại nói: “Nửa chén trà sau sẽ xuất phát, nàng có thể xuống đi lại một chút.” Nói xong thì chui ra ngoài, nhảy xuống xe ngựa.
Trước cửa không ít người vây quanh.
Lâm Nhượng đã chờ trước cửa Ngự Sử Đài, nhìn thấy Bùi An đi xuống thì vội vàng nghênh đón: “Đại nhân.”
Bùi An gật đầu: “Mọi người chuẩn bị rồi?”
“Đại nhân yên tâm, không thiếu người nào, ba mươi thị vệ đứng đầu, thuộc hạ đã điểm danh đầy đủ, chỉ chờ đại nhân ra lệnh.” Lâm Nhượng biết lần này hắn đi sẽ không về sớm được, sợ Bùi An không yên lòng nên chân thành nói: “Ơn cứu mạng ngày ấy của đại nhân, đời này thuộc hạ sẽ không quên, thuộc hạ cam đoan, chỉ cần thuộc hạ còn ở Ngự Sử Đài một ngày, đợi đại nhân trở về Ngự Sử Đài vẫn vẹn nguyên như cũ.”
Bùi An cười cười, bước chân đi vào trong, đưa tay vỗ bả vai hắn một cái: “Vất vả rồi.”
Trong lòng Lâm Nhượng nóng lên, đi theo phía sau Bùi An, cao giọng phân phó người phía dưới: “Đại nhân tới rồi, kêu người tới.”
Phạm nhân bị triều đình lưu đày vừa được đưa ra khỏi nhà lao, còng tay xích chân đầy đủ cả, một thân áo tù xám trắng, bị thị vệ vây quanh ở giữa, chờ Bùi An tự mình nhận mặt xong thì lại nhét vào xe chở tù.
Bùi An đến gần.
Thị vệ dùng tay nâng hàm của mọi người lên, ánh sáng từ những ngọn đuốc chiếu vào mặt những người đó ở khoảng cách gần, phần lớn đều là tóc tai bù xù, vẻ mặt nghèo túng, vẻ ngăn nắp của mệnh quan triều đình ngày xưa đã biến mất từ lâu.