Lên Giường Với Hôn Phu

Chương 16

Trình Hựu An dựa lên vách xe, cảm giác không khí xung quanh trong lành hơn rất nhiều, thậm chí còn có thể ngửi được mùi sữa tắm thơm mát trên người cậu, nhưng mà…

Rõ ràng cậu có thể cười nhạo cô, vì sao lại muốn giúp cô?

Trình Hựu An nâng mắt, sợi dây chuyền màu bạc đập vào mắt cô. Mặt dây hình vuông dán sát ngực, sợi dây chuyền mảnh mang phong cách Bắc Ân đeo trên cổ khiến đường cong cần cổ trông đẹp hơn rất nhiều.

Cậu là chàng trai đồng trang lứa duy nhất đeo vòng cổ mà cô biết.

Cô vốn tưởng rằng chỉ có con gái mới đeo trang sức, nhưng nhìn cậu đeo, thứ này thật sự rất hợp với tính tình hung dữ của cậu.

Cô thu lại suy nghĩ miên man của mình, mở miệng nói: “Vừa nãy… cảm ơn cậu.”

Giang Bình rũ mắt, bắt gặp đôi mắt trong veo của cô, cậu chợt cứng đờ, sau đó khóe môi cong lên: “Ai bảo cậu vô dụng như vậy.”

Trình Hựu An mím môi, biết cậu sẽ chẳng bao giờ nói mấy lời hay ý đẹp, hảo cảm ban nãy lập tức biến mất.

Cô không thèm nói chuyện với cậu, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Đột nhiên đầu vai nặng trĩu, eo bị ôm lấy, cả người cậu dựa lên người cô. Cô không chịu được nên lùi về phía sau nửa bước, lưng dán lên thành xe nóng hầm hập.

“Cậu, cậu đứng lên!” Xung quanh toàn là người, sao cậu lại làm vậy? Trình Hựu An vừa tức vừa ngượng.

Giang Bình ôm cô, cảm giác mềm mại, thơm tho, còn có chút thoải mái. Giọng cậu khản đặc: “Đừng nhúc nhích, để tôi ngủ một lát.” Nói xong lại nhắm mắt.

“Này, Giang Bình!”

Trình Hựu An thấp giọng gọi vài tiếng, trả lời cô chỉ có tiếng thở đều đều của cậu.

Cô không biết mắng người, hơn nữa bây giờ còn đang ở bên ngoài.

Vì vậy Trình Hựu An từ bỏ, tùy ý để cậu dựa lên người. Ánh mắt hướng về phía máy nhắc nhở, cô cầu nguyện nhanh chóng đến trạm dừng.

Nhưng không may là con đường phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ còn đang là giờ cao điểm, việc di chuyển càng trở nên khó khăn hơn.

Sau khi ngủ nửa tiếng, Giang Bình tỉnh lại, lúc này chỉ còn một phần ba lộ trình.

Cậu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính, sự ủ rũ tan biến, ánh mắt còn mang theo chút khoan khoái.

Mà gần trong gang tấc là cô gái nhỏ đang đưa lưng về phía cửa sổ, cổ trắng nõn giống như hành non, chỉ cần nhẹ nhàng véo một cái sẽ đứt.

Trình Hựu An cảm giác cậu đã tỉnh lại, nhưng đợi một lúc cũng không thấy cậu đứng dậy. Cô hơi cau mày, nghe thấy cậu nói: “Vừa nãy từ đơn thứ nhất đọc như thế nào vậy?”

Đây là lần đầu tiên cô nghe cậu chủ động hỏi, sợ cậu đổi ý, không quan tâm đến việc cậu còn đang dựa trên người, lập tức trả lời: “Accident, là một danh từ, nghĩa là sự cố, chuyện ngoài ý muốn.”

“A-c-c…”