Trên xe buýt đã không còn chỗ ngồi, hai người đứng bên cạnh cửa sổ.
Trên xe có điều hòa, hơi lạnh thổi tan cái nóng trên người, hai người thở phào một hơi.
Giang Bình dựa vào xà ngang, cầm điện thoại di động chơi game.
Trình Hựu An yên lặng đứng một lúc, bên tai là tiếng nhạc xếp hình, cô vô thức nhìn sang, là một trò chơi xếp hình của Nga, cô đã từng thấy bạn học chơi trò này.
Giang Bình bỏ đi hai hàng ô vuông cùng lúc, một tờ giấy được đưa đến trước mặt cậu, bên trên là mười từ đơn tiếng Anh được viết ngay ngắn bằng bút mực đen.
Cậu nhìn Trình Hựu An, ánh mắt không chút ý cười, cậu lại định làm trò gì?
“Tôi xem chuyến xe rồi, cũng phải đi mất nửa giờ, cậu có thể tận dụng thời gian để học từ mới.”
Trình Hựu An tốt bụng đề nghị, nhưng vào tai Giang Bình lại như chuyện cười, cậu đẩy thẻ từ mới lại cho cô: “Bạn học Trình, không ai dạy cậu học bài trên xe dễ bị cận thị sao?”
“Dù sao cậu chơi điện thoại cũng ảnh hưởng đến mắt, trong hai cái hại chọn một cái nhẹ hơn, với cả, nhớ từ mới có ích cho việc học tiếng Anh của cậu.”
Trò chơi vang lên tiếng Game over, Giang Bình thoát ra, nhét điện thoại vào trong túi: “Được, tôi không chơi nữa.”
Cậu khoanh tay dựa lên kính xe ngủ gật, cả người toát ra vẻ lạnh lùng người lạ cấm tới gần.
Tấm thẻ ghi từ mới vẫn chưa đưa được, Trình Hựu An nuối tiếc cất đi.
Lúc này xe đã đến bến, một nhóm người ùa vào, một bà cụ trong đó trực tiếp đẩy Trình Hựu An ra, mắt thấy cô đứng không vững sắp va vào cửa kính, một cánh tay đưa qua.
Trước khi trán Trình Hựu An đập vào cửa kính, eo được cánh tay dài kịp thời đỡ lấy, cô mất đi sức lực, quay người lại thì đυ.ng phải l*иg ngực rắn chắc của chàng trai, bộ ngực đầy đặn bị đè ép, hơi thở tràn ngập hormone bao vây lấy cô.
Cô còn hơi choáng váng, lúc nhận ra người ôm cô là Giang Bình, cô lập tức muốn lùi lại nhưng vị trí ban đầu đã có thêm hai người chen vào. Xe buýt chật ních người giống như hộp cá mòi, còn có người chen chúc xô đẩy về phía cô.
Giang Bình cảm giác cô bị đẩy, không ngủ đủ giấc khiến tâm tình cậu khá tệ, cậu lạnh lùng nhướng mày lườm đám người phía sau lưng cô.
Hầu hết là các bác gái đứng tuổi mới nhảy quảng trường ở công viên, cách nói chuyện vô cùng cứng nhắc, chẳng có ai để ý đến đám người trẻ tuổi như cậu. Cậu cũng biết so đo chỉ thêm hao tổn sức lực, vì vậy chỉ xoay người Trình Hựu An lại, để cô đứng ở chỗ góc xà ngang, còn cậu chắn trước mặt cô, ngăn cách cô khỏi mấy bác gái “mạnh mẽ” đó.