Rồi tất cả lại theo sau A Tú đi tiếp đến cuối hành lang, ở đây có một cánh cổng đá xanh đã được mở ra, trên cánh cổng có in vết bàn tay đầy máu và bên cạnh có một người thanh niên đang nằm úp mặt xuống đất bất tỉnh, hơi thở thoi thóp, có lẽ hắn cũng cách cái chết không còn bao xa. Không phải ai khác mà đó chính là Đường Kỳ, chồng của Nguyệt Nhi, bàn tay hắn bị đập nát bét để làm dấu máu in lên cổng, rồi khi mở được cổng thì cái công dụng làm chìa khóa của hắn cũng không cần đến nữa, giờ trông hắn đúng như một tên phế vật. Nguyệt Nhi chỉ lạnh lùng bước qua, còn không thèm liếc nhìn hắn một cái.
Vào đến bên trong, thì đây giống như một hang động rất lớn, mái động cao đến mấy chục mét, diện tích có lẽ bằng cả khu đồi này, có cảm tưởng như nếu từ bên ngoài nhìn thấu vào ngọn đồi thì bên trong đang rỗng ruột. Ở giữa có một mặt sàn bằng đá bằng phẳng, trên mặt sàn đó có bảy cái hố được xếp đều nhau theo hình vòng tròn, ở vị trí tâm vòng tròn thì có một miệng giếng đen nước đen ngòm. Bỗng có tiếng van xin của một người đàn ông:
- Phu nhân! Tôi xin bà, vợ chồng chúng ta tình cảm bao năm…
Còn chưa nói xong thì một đường kiếm chém bay đầu người đàn ông đó, người vừa bị chém là Đường Khánh, bố của Đường Kỳ, còn người vừa chém lại chính là Tô Lam, mụ xách cái xác của chồng mình tới bên một miếng hố rồi để mặc cho máu phun vào trong hố, những miệng hố còn lại cũng có vết máu bắn tung tóe và một cái xác nữa là của Đường Tiên. Tô Lam đá cái đầu của bố chồng cùng đầu chồng mình xuống cái hố nước đen ở giữa, tức thì hàng ngàn con trùng lúc nhúc bò lên gặm nhấm cái đầu, một lúc thì chỉ còn lại xương trắng rồi dần dần chìm xuống dưới, khi bảy hố tròn xung quanh đã được rót đầy máu người nhà họ Đường thì hình như mặt sàn chuyển động, từ bảy cái hố đó trồi lên bảy chiếc quan tài dựng đứng. Anh Quảnh hoảng hốt:
- Thất sát tỏa hồn trận! Đây đúng là nơi Cao Biền trấn yểm long mạch. Quan tài đã trồi lên, không kịp rồi.
A Tú quay sang hỏi:
- Thất sát tỏa hồn trận là sao?
Anh Quảnh lúc này mới giải thích qua cho A Tú về Thất sát tỏa hồn trận của Cao Biền, nhưng có điều bây giờ làm gì cũng đã muộn. Có thể hiểu máu của người nhà họ Đường là một dạng chìa khóa, giống như Đường Kỳ là để mở cổng, máu hai người kia là để kích hoạt trận, còn bảy cái quan tài giống như bảy cái then cửa, nếu để quan tài trồi hết lên thì cũng có nghĩa trận pháp đã được mở hoàn toàn, bầy ma chúng quỷ bị giam trong trận sẽ tràn ra ngoài, không những thế quỷ lực của bọn chúng là không thể tưởng tượng được.
Vừa mới ngắt lời thì có tiếng cười văng vẳng, trong động thì âm thanh đó càng âm vang quỷ dị:
- Ha ha ha! Đúng! Ngươi nói rất đúng, nhưng có một điều ngươi chưa biết hết, trận pháp này còn có tác dụng bắt giữ, khi được khai mở thì tất cả âm hồn ma quỷ đều bị hút vào trong trận, mà giam cầm ở đây. Hà hà hà!
Mọi người cũng biết mình đã bị lộ từ lâu rồi, nên cứ bình tĩnh tiến ra, nhìn thấy lão quỷ Đường Từ cùng tên Quỷ vương mình đuổi gϊếŧ hôm nọ, A Tú thoáng lo sợ, vì gã biết tên Quỷ vương đã khôi phục sức mạnh, còn Đường Từ thực ra chính là lão thầy 800 trước đã gϊếŧ Lý Nhiên, lão đoạt xá trong thân xác của Đường Từ để tiện sắp xếp mọi việc, còn Tô Lam là người ở cùng một nơi bí ẩn với mụ dì ghẻ mà lão từng dẫn tới cho bố Lý Nhiên ngày trước. Thảo nào mà lão lại ra tay tàn nhẫn với con cháu mình như vậy, vì giờ không phải là Đường Từ nữa. Nhà họ Đường làm bao việc nhẫn tâm độc ác, rồi rốt cục cũng chỉ là một công cụ cho kế hoạch lão đệ tử thứ 10 bày ra gần ngàn năm.
- Ha ha ha, các ngươi nhìn đây!
Lão quỷ Đường Từ vung tay một cái, những ngọn đuốc trong động được thắp sáng lên cháy rừng rực, lúc này tất cả mới nhìn rõ vách đá phía đối diện chỗ mọi người đứng được chạm khắc một hình tròn Âm dương lưỡng nghi to đùng, dễ phải to bằng tòa nhà hai tầng, anh Quảnh và Mộc Tử nhìn hình đó thì trầm trồ, anh còn đang thầm thán phục kẻ vào đã kỳ công đυ.c đẽo được cả vách núi thành hình tròn đẹp như thế này. Nhưng A Tú thì khác, gã toát cả mồ hôi ra, giọng lắp bắp:
- Chi môn… chi môn thượng cổ.
- Hả? Chi môn thượng cổ là gì? Này! Em rể! Cái hình tròn lưỡng nghi thôi mà sao em run rẩy thế - anh Quảnh vỗ vào vai A Tú
- Là cổng nối tới Âm giới, nhưng từ thời thượng cổ, các đây cả trăm ngàn vạn năm rồi. Làm sao? Làm sao chúng biết được, làm sao Cao Biền biết được nơi đây có Chi môn thượng cổ.
Chi môn thượng cổ đúng như A Tú nói, nó không phải do con người tạo nên, mà do quỷ thần tạo nên, nó nối tới Âm giới nhưng Âm giới cũng chia thành nhiều khu vực, A Tú không biết nó nối tới khu vực nào, nếu như nối tới những nơi có những loài ác quỷ khủng khϊếp thì hậu họa khôn lường. Nhưng lão quỷ Đường Từ cũng biết điều đó, nên lão đã gia cố thêm sức mạnh cho Thất sát tỏa hồn trận bằng những quỷ hồn Thiên linh cái, nhằm tăng thêm sức mạnh cho trận pháp. Đợi đến khi lão mở cổng Âm giới ra, ma quỷ ở đó chui ra liền bị Thất sát tỏa hồn trận thu vào trong, lúc đó thì sức mạnh của lão sẽ vô cùng kinh thiên động địa.