Anh Quảnh với A Tú tiến lại gần xem, A Tú sắc mặt nghiêm trọng thấy rõ:
- Là hắn, hắn vẫn còn ở đây.
- Hắn mà anh nói là ai? - Anh Quảnh quay sang hỏi
- Là kẻ mà ngổ truy đuổi, không ngờ hắn lại giúp Đường gia, lần này thì chúng ta gặp rắc rối to rồi.
Mọi người nghe A Tú nói vậy thì ánh mắt lo lắng nhìn nhau, không biết thể loại gì mà lại gϊếŧ hàng loạt người rồi móc tim như vậy, nhưng dù sao thì họ cũng không gặp phải sự ngăn cản của đám gia nhân, miễn cưỡng coi như đó là một điều thuận lợi. A Tú dẫn mọi người đến gian nhà chính, vì theo ký ức của Lý Nhiên, hình ảnh lưu lại cô từ đây thoát ra, nhưng ra từ lối nào thì rất lờ mờ không rõ, hẳn ở đây có một đường hầm bí mật. Lúc này Nguyệt Nhi chỉ lên chiếc ghế gia chủ mà lão quỷ Đường Từ vẫn hay ngồi:
- Lúc nào tôi vào cũng thấy lão ngồi ở đó, thậm chí khi mọi người ra hết khỏi phòng, tôi là người ra cuối cùng mà vẫn thấy lão ngồi đấy, cũng không hiểu lão ra bằng đường nào.
Nghe xong A Tú lập tức tới bên cạnh chiếc ghế kiểm tra, gã tìm kiếm một hồi rất lâu mà không thấy có dấu hiệu gì đặc biệt:
- Kỳ lạ, chắc chắn cách mở không giống như cơ quan bình thường, mà phải dùng đến linh lực, nếu vậy lão gia chủ kia hẳn không phải con người.
Nói đoạn A Tú ra hiệu cho mọi người đứng gần lại với nhau, gã chỉ hai ngón tay lên trời, lẩm bẩm một câu chú ngữ rất nhanh rồi điểm thẳng vào giữa lưng ghế, tức thì mảnh ghép Âm Dương lưỡng nghi trên ghế rơi ra.
"À! Thì ra đây mới là chìa khóa" Rồi gã quay sang nói với mọi người: "Mau tìm xung quanh đây xem có chỗ lõm nào nhìn tròn không?"
Lập tức ba người còn lại cũng khẩn trương tìm xung quanh, Mộc Tử đột nhiên hô lên:
- Đây! Đây rồi, nó nằm chính giữa gian nhà.
Đúng là vết lõm đó nằm chính giữa gian nhà nhưng nó chỉ bằng lòng bàn tay nên cũng ít ai để ý tới, A Tú ra hiệu mọi người tránh dịch ra để gã lắp chìa khóa vào. Tức thì những viên gạch giữa nhà từ từ hạ xuống, để lộ một đường hầm tối thui dẫn sâu xuống dưới. A Tú ra hiệu cho tất cả sẵn sàng chiến đấu, gã đi đầu tiên, rồi đến Nguyệt Nhi, Mộc Tử và anh Quảnh sau cùng, còn chưa bước xuống bậc thang thì một âm thanh quỷ dị từ dưới hầm vang lên:
- Ta đợi ngươi lâu lắm rồi! Hà hà hà.
A Tú nhìn mọi người dặn dò:
- Chúng ta bị lộ rồi, nhưng giờ cũng không còn đường lui nữa, chỉ còn cách liều thôi
Tất cả hiện lên một quyết tâm phải đi đến cùng, cứ mon men theo thân A Tú bước xuống gian mật thất, anh Quảnh thì lăm lăm thanh kiếm gỗ đào, Mộc Tử thì cầm một cây roi dài. Khi đến cuối cầu thang thì một không gian khác mở ra, ở đây đúng như một nhà giam, hôi hám và ẩm mốc, chỉ những những ngọn đèn dầu chiếu sáng mờ nhạt. Dọc hành lang nhà giam là những buồng giam bẩn thỉu, đầy chuột bọ bốc lên mùi xú uế đến buồn nôn. Mộc Tử không chịu được cũng suýt nôn ọe mấy lần.
Nhưng trong buồng giam đó không phải giam người, mà trong đó treo rất nhiều xác ướp khô quắt queo, đầu thì bị chặt để ngay dưới chân, A Tú đã hiểu ra đây chính là nơi bọn chúng giam giữ và gϊếŧ hại những bé gái trong nhà. Chỉ có một gian buồng cuối cùng là có một cái xác duy nhất được treo, dưới chân là cái đầu được ướp với vết chỉ đỏ khâu ở miệng. Đây chính là phong giam Lý Nhiên, trong lòng A Tú tức giận sục sôi, gã không thể ngờ cô lại phải chịu đựng khổ sở như thế suốt 800 năm, trên tay gã ánh lên ánh sáng vàng chói lòa rồi đánh thẳng một chưởng vào cửa buồng giam nhằm phá vỡ kết giới.
Nhưng A Tú không ngờ lại bị kết giới phản phệ lại, ngã văng ra đằng sau, anh Quảnh cùng Mộc Tử vội chạy tới đỡ, gã hốt hoảng:
- Đọa Hồn! Tại sao chúng lại biết cấm thuật thượng cổ? Tất cả tránh xa buồng giam ra, tuyệt đối không được chạm vào.
Nhưng lúc này có tiếng Nguyệt Nhi hét lên, cô gào lên chạy lại cửa buồng giam vừa rồi như muốn phá vỡ cánh cửa để lao vào trong, dù sao cô cũng là người bình thường, không nhìn thấy kết giới ở đây mà chỉ thấy nó là một buồng giam bình thường mà thôi. Anh Quảnh vội lao đến, may sao túm được cổ áo Nguyệt Nhi kéo giật lại.
- Con tôi! Con tôi trong đó, buông tôi ra! Con tôi trong thùng nước đen kia, buông tôi ra.
A Tú cùng Mộc Tử cũng lập tức chạy tới, đè Nguyệt Nhi xuống, bình thường là một cô gái chân yếu tay mềm là thế, vậy mà trong lúc này ba người muốn không chế cô cũng khó khăn, cô đã nhìn thấy gì mà bùng nổ sức mạnh điên dại như vậy:
- Hày! Đứa bé chết rồi! Chắc chắn là nó chết rồi! Cô lại gần là cũng chết luôn đấy!
- Không! Con tôi! Buông tôi ra, buông tôi ra!
Cũng trong phòng giam hỗn huyết đó, chính cái thứ nước đen mà lão thầy ngày trước từng ngâm xác Lý Nhiên, nổi lềnh phềnh một xác hài nhi mới được tháng tuổi, nó không có đầu, cũng chẳng biết đầu nó giờ ở đâu nhưng nhìn có vẻ cái xác mới được ném vào, vẫn chưa có dấu hiệu bị quắt đi đáng kể, trên người nó đang có vô số con trùng đen sì nhơ nhuốc bám lên gặm nhấm.
Nhìn thấy con mình hay giờ là cái xác của con mình bị hành hạ như thế có người mẹ nào không đau lòng. Ba người cứ đè chặt Nguyệt Nhi xuống như thế, mặc cô giẫy dụa gào khóc, vì tuyệt đối không thể để cô tới gần kết giới. Mộc Tử cũng ôm chặt lấy Nguyệt Nhi, cô cũng bật khóc, có lẽ giờ cô cũng đang rất sợ, vì đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh tượng kinh khủng đến vậy, mặc dù là người trong huyền môn, có biết về ma quỷ nhưng những cảnh tượng này thì đã quá sức chịu đựng.
Được một lúc thì có vẻ như Nguyệt Nhi đã thấm mệt, không còn khóc nữa, mà trong ánh mắt toát lên một nỗi căm thù cùng cực. A Tú mới từ tốn nói:
- Cô không được lại gần buồng giam, ở đó có bẫy a. Cô phải sống để mà trả thù chứ a.
Nguyệt Nhi gật đầu, mọi người mới nới lỏng lực tay ra, cô từ từ ngồi dậy, khẽ đứng lên tiến lại gần buồng giam chậm rãi. Mộc Tử và anh Quảnh có ý ngăn lại nhưng A Tú ra hiệu không cần, vì Nguyệt Nhi chỉ đứng ở một khoảng cách nhất định để nhìn vào thôi. Cô cứ nhìn trân trân cái xác của con mình rồi nén nỗi đau, quay lại nhìn ba người:
- Đi thôi! Chính tay tôi phải gϊếŧ chết mụ ác quỷ đó.