Phu Nhân Thâm Tình

Chương 4: Huy lang cưỡng ép mợ ba

"Tam gia, nhanh như vậy mà ngài đã về rồi sao? Không phải nói muốn ở lại thư quán Kim Lăng nửa năm sao?" Hôm nay phu nhân đến chùa Phổ Đà dâng hương rồi còn đi chơi sơn trang Lục Vân, trong phủ thật vắng vẻ quạnh quẽ, không ngờ hơn nửa đêm Tam gia lại vội vàng trở về như chạy nạn, quản sự không khỏi tò mò nhìn hắn.

Nương theo ánh sáng l*иg đèn, đánh giá từ đầu đến chân Lý Huy, quản sự không kìm được mà nói: "Trời ạ, Tam gia, sao ngài lại gầy đi nhiều như vậy? Đồ ăn trong phủ tướng quân không ngon sao..."

"Sao, sao lại gầy đi được?" Hắn xấu hổ phủi xiêm y. Vị thiếu gia gầy gò, sắc mặt tiều tụy nhưng anh tuấn tựa hồ có chút thấp thỏm lo âu, không ngừng xoa ngực, thận trọng hỏi, "Người của phủ tướng quân có tới đây không..."

"Hở? Tam gia, không phải ngài vừa về từ phủ tướng quân Kim Lăng sao? Sao lại hỏi cái này?"

Bị quản sự hỏi vậy, Lý Huy mới phát hiện bản thân vì quá cuống mà lỡ miệng, hắn không khỏi căng thẳng, muốn gặp mẫu thân nên lại hỏi: "Mẫu thân ta ngủ rồi sao? Ta, ta muốn gặp người nói chuyện..."

"A... Phu nhân đi Lục Vân chưa về..." Nói xong, Từ nương lại cười: "Nhị gia cũng chưa về đâu, Tam gia, bàn bếp ở chính viện còn chừa lại chút đồ ăn, ta đi hâm nóng mang qua phòng cho ngài..."

"A... được... vậy ta đi thay đồ trước..." Không ngờ mẫu thân và nhị ca đều đi vắng, Lý Huy có chút hụt hẫng, nhưng nghĩ lại bọn họ không ở nhà cũng tốt, hắn vẫn nên tắm rửa, ăn uống, ngủ một giấc trước rồi tính sau, mấy ngày nay cả người hắn mệt mỏi, không biết nên làm gì!

Tắm rửa xong, thay y phục mới sạch sẽ, Lý Huy mê man nằm trên giường, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, nhịn không được lấy cây trâm cài tóc hình hồ điệp tinh xảo cất trong túi ra, nhìn hồ điệp đính ngọc sinh động kia, nam nhân chợt nhớ lại chuyện phát sinh mấy ngày trước ở phủ tướng quân, tâm tình nhất thời phức tạp!

Không biết mợ ba thế nào rồi, cũng không hiểu tại sao nửa đêm hắn lại ngủ quên trong thư phòng, nàng còn trần trụi nằm bên cạnh. Nữ nhân lúc ấy trốn dưới chăn vô cùng thấp thỏm lo âu, còn hắn lại như kẻ mất hồn, không biết nên làm gì...

"Chết tiệt!" Hắn khó chịu đập trán mình, nghĩ mãi cũng không nhớ nổi ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ngờ lúc này màn giường đột nhiên bị vén lên.

"Huy lang~" Lý Huy ngẩn người, không ngờ lại có người gọi mình. Hắn ngẩng đầu lên, trông thấy một nữ nhân mặc váy vàng nhạt vô cùng tao nhã đang ngồi bên giường, vẻ mặt nồng đậm mị hoặc, nhìn qua chỉ chênh hắn vài tuổi, nam nhân sợ tới mức lập tức bật dậy. "Mợ~ ngươi, sao ngươi lại ở đây?"

"Sao ta lại ở đây? Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi? Ngươi... ngươi nửa đêm kéo ta vào chăn gian da^ʍ nhiều lần như vậy... bụng ta bị người cưỡиɠ ɠiαи đến mức phình to~ còn, còn hỏi ta tại sao tìm tới đây, chẳng lẽ ngươi không muốn thừa nhận ô ô~" đôi mắt mỹ nhân ngây thơ lại thâm tình nhìn hắn, con ngươi ngập nước mơ màn, dáng vẻ giống như giọt sương đọng trên lá liễu, quyến rũ vô cùng, nghe nam nhân hỏi vậy không khỏi đau lòng.

"Không, không phải... ta không có ý này... Mợ, Liễu Y... ta, ta... ta không định nói vậy, ngươi đừng khóc, đừng khóc..." Thấy mỹ phụ khóc, nam nhân đau lòng vội tiến đến nhẹ nhàng vỗ về vai nàng, nào ngờ vừa mới chạm nhẹ, làn váy mỹ phụ bỗng rớt xuống, lộ ra da thịt non mịn ửng hồng, nam nhân không khỏi nhìn đến phát ngốc, "Mợ..."

"Huy lang ~ ngươi muốn ăn sữa của ta không?" Quay đầu thấy nam nhân nhìn chằm chằm cơ thể mình, mỹ phụ lại dùng ánh mắt ngây thơ nhìn hắn, chủ động nâng hai vυ' lên trước mặt nam nhân, đầṳ ѵú hồng hào kia vừa tròn lại sưng to, dưới ánh nến trông thật mê người, phía trên còn chậm rãi rỉ sữa, nam nhân nhìn thấy mà cổ họng đột nhiên khát khô!

Editor: Lạc Rang