Thanh Xuyên - Đoàn Sủng Tiểu Hoàng Tôn

Chương 6.2

Tác giả: Khâm Hàn Nguyệt Noãn

Editor: Ninh Ninh

__________________

Hai vợ chồng đơn giản dùng bữa xong, chờ trên bàn được thu dọn sạch sẽ xong, Chiêu Chiêu cũng được ôm tới.

Ung Thân Vương đã cố ý chuẩn bị chút vải mềm để làm thú bông cho hài tử, có rất nhiều tạo hình con vật ví dụ như con hổ nhỏ hay con chó con chẳng hạn.

Lúc này cố ý mang tới trước mặt nhi tử để chơi đùa với hắn.

Không thể không nói, đồ thủ công này được chế tác vô cùng tinh xảo, màu sắc lại tươi đẹp, Chiêu Chiêu mím cái miệng nhỏ duỗi tay muốn bắt.

Ung Thân Vương lúc này cực kỳ có kỹ xảo mà trêu đùa nhi tử.

Ô Lạp Na Lạp thị vừa thấy liền biết, mấy kỹ xảo này hơn phân nửa được luyện thành do chơi đùa với Tạo Hóa và Bách Phúc, Tạo Hóa và Bách Phúc là hai chi khuyển mà Vương gia yêu thích nhất, vừa thông minh lại nhanh nhẹn.

Vương gia cũng thật là, đùa hài tử giống như đùa cẩu vậy, Ô Lạp Na Lạp thị ở trong lòng yên lặng thở dài.

Nhưng mà Chiêu Chiêu cũng không phải cẩu, hắn chớp chớp đôi mắt to, nước mắt trực trào, tựa hồ muốn nói, a mã ngươi mà không đưa hổ bông cho ta, ta sẽ khóc cho ngươi xem.

“Như thế nào tự nhiên lại ủy khuất rồi? Cho ngươi cho ngươi, a mã không trêu ngươi nữa. Đúng là một đứa nhỏ gian manh mà.”

Ung Thân Vương nhanh chóng đem hổ bông trong tay đặt vào trong lòng ngực nhi tử.

Nhưng mà chờ Chiêu Chiêu thật sự lấy được hổ bông, cầm trong tay chơi chốc lát liền thấy chán. Cảm giác nó cũng chỉ được đến như vậy.

Đột nhiên hắn lại nghĩ đến cái hạt châu đá quý xinh đẹp mà hôm nay vừa chộp tới được trong tay.

“Y nha nha ~”

Tiểu gia hỏa hướng về phía ngạch nương làm nũng.

Cái hạt châu xinh đẹp của Chiêu Chiêu đâu rồi?

Nghe tiểu gia hỏa ê ê a a nói một đoạn thật dài, Ung Thân Vương buồn bực mà quay đầu hỏi nhà mình phúc tấn.

“Hắn đây là đang nói cái gì vậy?”

Không ai hiểu con bằng mẹ, Ô Lạp Na Lạp thị nhìn thấy hổ bông bị nhi tử ném ở một bên, lại nghĩ tới bộ diêu mà hôm nay hắn nắm chặt ở trong tay không muốn buông ra.

“Ngâm Uyển, bộ diêu mà Thập Tứ Phúc tấn đưa cho tiểu a ca ngươi cất ở chỗ nào rồi? Mau đi lấy mang tới đây.”

Ngâm Uyển hơi hơi hành lễ.

“Bộ diêu? Nàng cho người lấy bộ diêu tới làm gì?”

Ô Lạp Na Lạp thị cười nói: “Gia chờ lát nữa sẽ biết.”

Nhìn phúc tấn nhà minh im lặng, Ung Thân Vương nổi lên hứng thú.

Chờ Ngâm Uyển mang bộ diêu tới, Ô Lạp Na Lạp thị giơ bộ diêu lên chơi đùa với nhi tử.

Chiêu Chiêu cười thành một bông hoa nhỏ.

“Ha ha ha ~”

Liền không dừng lại quá, so với thời điểm vừa nãy nhìn thấy hổ bông còn hưng phấn gấp mười lần.

Ung Thân Vương quan sát trong chốc lát, liền nhìn ra được manh mối.

“Bổn vương thấy hắn ước chừng là coi trọng bộ diêu vì gắn đá quý hạt châu! Nhưng mà hạt châu này thực sự không tồi, toàn thân trơn mịn óng ánh trong suốt, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.”

Ngâm Uyển che miệng cười nói: “Vương gia thật tinh mắt. Đây là do tiểu a ca tự mình nhìn trúng. Lúc ấy bộ diêu này đang cắm ở trên búi tóc của Thập Tứ Phúc tấn, mà tiểu a ca nhìn chằm chằm bộ diêu không chớp mắt sau đó còn nở cười một nụ cười đáng yêu vô cùng làm cho Thập Tứ Phúc tấn cao hứng, liền ngay lập tức gỡ xuống từ trên đầu tặng cho tiểu a ca của chúng ta.”

“Không chỉ thế, thời điểm đi tiền viện tắm ba ngày, hắn còn không muốn buông tay nữa, làm thϊếp thân phải dỗ một lúc lâu.”

Ung Thân Vương cười gật gật đầu.

“Không hổ là nhi tử bổn vương, thật tinh mắt, bộ diêu này chắc là do lão thập tứ từ Tây Bắc mang về.”

“Vâng, đệ muội cũng đã nói như vậy, làm khó nàng bỏ được.”

“Lão thập tứ...” Ung Thân Vương đem lời định nói nuốt vào trong bụng.

“Thê tử của hắn là người tốt.”

Ô Lạp Na Lạp thị cười gật gật đầu.

“Nhìn cái dáng vẻ này, sau này lễ vật mà bổn vương đưa cho đứa nhóc này cần phải tinh tế chút. Tuổi tuy nhỏ nhưng lại thích bắt bẻ.”

“Đúng rồi, cũng may đứa nhỏ này sinh ra ở trong phủ chúng ta, có gia làm a mã mới có thể thỏa mãn được cái sở thích này của hắn. Nhưng mà cái ánh mắt giám định và thưởng thức của tiểu a ca giống như cùng một khuôn mẫu khắc ra với gia vậy.”

Lời vừa nói ra, trên mặt Ung Thân Vương lộ ra ý tươi cười, hắn khảy nhẹ khuôn mặt trắng nõn của nhi tử.

“Bên trong tư khố của bổn vương có mấy khối ngọc thạch chất lượng cũng được. Chút nữa ta sẽ bảo người đưa tới đây, nàng xem rồi tìm mấy cái thợ thủ công bảo hắn làm thành mấy mốn đồ chơi nhỏ thích hợp cho tiểu a ca chơi.”

“Đồ vật mà Vương gia đưa đều là cực phẩm, tiểu a ca tất nhiên là sẽ thích.”

Hai vợ chồng ngồi ở trên giường trêu đùa tiểu nhi tử, khung cảnh người một nhà yên bình.

Lúc này, Tô Bồi Thịnh dẫn một tỳ nữ vào trong, Ô Lạp Na Lạp thị liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây là Tuệ Thu hầu hạ bên cạnh Niên thị.

“Thỉnh an Vương gia, thỉnh an Phúc tấn.”

“Đứng lên đi, Trắc Phúc tấn làm sao lại bảo ngươi lại đây vào lúc này? Hay là thân mình Trắc Phúc tấn không thoải mái?”

Tuệ Thu thật cẩn thận mà liếc mắt một cái nhìn phúc tấn cùng tiểu a ca, khẽ cắn môi dưới.

“Trắc Phúc tấn từ hôm nay cái dậy sớm liền ăn không vô đồ vật, lúc này bụng cũng bắt đầu không thoải mái, nô tỳ không dám chậm trễ, chạy nhanh lại đây xin chỉ thị Vương gia.”

Ung Thân Vương từ trên giường đứng dậy, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn về phía Phúc tấn, muốn nói lại thôi.

Ô Lạp Na Lạp thị hơi hơi mỉm cười, chủ động nói: “Niên muội muội thân thể yếu đuối, Vương gia mau đi xem nàng một chút đi.”

“Bổn vương sáng sớm ngày mai lại đến xem nàng cùng tiểu a ca.”