Trống trải đường cái, bốn phía hoang tàn, bầu trời hiện lên màu xám của vụ nổ.
Thành phố từng phồn hoa, hiện tại các toà nhà bị thủng trăm ngàn lỗ, như vừa trãi qua chiến đấu dữ dội.
Tô Hạnh bình tĩnh đứng tại chỗ, hiện tại Thành phố S nguy cơ trùng trùng, một người nhỏ bé như cô, làm sao vượt qua. Cô ngửa đầu nhìn bầu trời, phảng phất sợ hãi, lo lắng, vui sướиɠ đều biến, ánh mắt trống rỗng.
Cứ tưởng sau khi đến nơi Quân đội trấn giữ các cô sẽ an toàn, nào nghĩ tới qua một đêm, toàn bộ chỗ này đều thất thủ, đây là chỗ an toàn duy nhất mà cô biết, hiện tại Thành phố S không còn nơi an toàn để dung thân. Trong lúc nhất thời, Tô Hạnh lâm vào mờ mịt.
"Moé nó!!! Sớm biết Quân đội yếu như vậy, tao đã đến chỗ Đại ca lớn nương tựa." Nam nhân mặt sẹo nhìn bốn phía, trừ bốn người họ không có bất kỳ ai, thật sự hoang tàn đến cực điểm.
Tránh Quái vật lâu như vậy, hiện tại lại đứng ngay đường cái, nơi để ẩn núp cũng không có, vạn nhất Quái vật xong ra, trốn cũng không kịp.
Nam nhân mặt sẹo sờ túi lấy ra điện thoại, ấn ấn xem xét, tức giận nói: "Moé nó, tín hiệu cũng hoàn toàn mất."
"Chúng ta... Hiện tại không đi tìm Hải ca sao??" Nam nhân gầy gò phía sau, nhỏ giọng hỏi.
"Câm miệng!! Mày cho rằng tao không muốn sao!!!" Nam nhân mặt sẹo quay sang, thấy là Nam nhân gầy gò, gương mặt cứng đờ, mỉm cười nói: "Cái kia... Tiểu Trương, tao cũng muốn tìm chỗ an toàn, nhưng Hải ca từng nói địa điểm, có chút xa nơi này, không có xe khó mà đi được."
Nam nhân gầy gò gương mặt chất phác, khi nam nhân mặt sẹo quay đi, ánh mắt liền hiện lên tia âm lãnh.
Nam nhân mặt sẹo nhìn xung quanh, quay sang nhìn Tô Hạnh và Ôn Như Yểu, hai cô đã rời đi chỗ này, hướng phía trước mà đi, anh ta vội vàng đi theo.
"Đại ca, chúng ta muốn theo hai cô ấy sao??"
"Tiện đường, chúng ta nên đi bên này." Đại ca nhỏ giọng nói, ra hiệu đối phương cùng đi, rồi nói: "Mày cũng thấy rồi, hai cô gái kia không đơn giản, khẩn định biết chỗ an toàn."
"Vậy chúng ta không tìm Hải ca rồi."
"Mày sao cứ nghĩ đến thằng đó hoài vậy." Nam nhân mặt sẹo không kiên nhẫn nói, nếu không phải nó sức lực biến lớn, giữ lại hữu dụng, anh ta sẽ không quản nó.
"Không phải đã nói rồi sao, sẽ tìm, đi theo các cô ấy là tiện đường."
"Dạ." Nam nhân gầy gò theo sau Nam nhân mặt sẹo, duy trì khoảng cách không xa không gần với hai người Tô Hạnh và Ôn Như Yểu.
Phía trước, Ôn Như Yểu đưa hộp đen điện thoại cho Tô Hạnh xem.
"Em còn nhớ lúc trước, chị đã nói kế hoạch dự phòng không??"
Tô Hạnh còn nhớ, lúc trước ở trong phòng, hai người bàn về ký hiệu trên bản đồ. Hiện tại các cô đồ ăn, vũ khí điều không có, khẩn cấp tìm một nơi trú ẩn.
Tô Hạnh cúi đầu nhìn màn hình hộp đen điện thoại, có một đốm nhỏ màu xanh, tựa hồ hiển thị vị trí các cô, mà từ chỗ các cô có một đường nối thẳng đến cứ điểm tiếp tế, nó hình như tự động hoạch định tuyết đường ngắn nhất để đi.
Tô Hạnh nhìn khoảnh cách tới đó, nhíu mày nói: "15km?"
"Vừa phát hiện tính năng, mặc dù có chút xa, nhưng nơi đó gần chúng ta nhất." Ôn Như Yểu nhìn về phía trước, rồi nói: "Chị đại khái tính qua, tuyến đường này trùng với tuyến đường bầy kiến đi qua, mà nơi chúng đi qua sẽ càn quét không còn sinh vật sống, vừa thích hợp là tuyến đường an toàn nhất."
Tô Hạnh kinh ngạc nhìn gương mặt Ôn Như Yểu, qua nhiều ngày gương mặt xinh đẹp có chút tiều tụy, son phấn trên mặt cũng đã trôi hết, nhưng vẫn cũ xinh đẹp.
Cô thật không biết vì sao Ôn Như Yểu tính ra được, nhưng mà đối phương nói cô hoàn toàn tin tưởng.
Theo logic bình thường, nhân vật phụ bị Quái vật cắn một phát, biến dị không thể nghi ngờ, còn nhân vật chính bị cắn, hơn phân nửa không chết, trong hoạ tất có hậu phúc, tựa như bật hack vậy, xem ra Ôn Như Yểu, đã đạt được năng lực gì rồi.
Tô Hạnh gật đầu: "Vậy cũng được, chúng ta tìm nơi trú ẩn trước, ở đó lâu dài rồi tính sau."
Kể từ giờ, Tô Hạnh có thể thở phào nhẹ nhõm, vô tình nhặt được Hệ thống của người ta, rất có thể hại chết Ôn Như Yểu, mặc dù không phải cô cố ý, tâm lý vẫn có chút áy náy.
Hiện tại xem ra hào quang nhân vật chính vẫn sử dụng được, không khác bật hack, để cô giảm bớt cảm giác tội lỗi.
Tuyết đường tận 15km, đi bộ khoảng nửa ngày, phi thường mất thể lực, nếu có chiếc xe càng tốt, cả đường đi gặp xe không ít, nhưng không cái nào sử dụng được, hư hỏng nặng, không cách nào nổ máy.
Đi khoảng nửa đoạn đường, giống với Ôn Như Yểu nói, không gặp bất kỳ sinh vật sống nào, xung quanh bị tán phá đến không còn hình ban đầu, vết máu nằm rãi rác khắp nơi.
Không biết từ khi nào Ôn Như Yểu đã lấy tay che bụng, bước đi càng ngày càng chậm.
Tô Hạnh đương nhiên nhìn thấy, lo lắng nói: "Chúng ta nghĩ ngơi một chút, nhìn sắc trời đoán chừng đã giữa trưa."
Từ sáng đến nay hai người vẫn chưa ăn gì, Tô Hạnh cảm thấy đói đến khó nhịn, đừng nói đến từ trưa hôm qua Ôn Như Yểu đã không ăn.
"Tốt tốt tốt, nghỉ ngơi một chút, ven đường có cửa hàng tiện lợi, chúng ta vào xem bên trong có đồ ăn không, đúng không người đẹp!!" Nam nhân mặt sẹo cả đường đi theo các cô, đói đến mệt lã người, vội vàng chỉ vào cửa hàng kế bên.
Tô Hạnh nghe thấy có tiếng, ánh mắt nhìn sang, đôi lông mày nhíu lại.
Từ đầu Tô Hạnh đã chú ý đến hai người đi theo sau lưng, đối phương luôn miệng nói tiện đường, nhưng tính toán điều gì không nghĩ cũng biết. Còn Ôn Như Yểu rất bình tĩnh, không quan tâm đến, nói họ uy hϊếp không lớn.
"Không lẽ chị muốn họ đến cứ điểm??"
"Phải xem họ có mạng đến đó hay không, nếu họ may mắn sống đến cuối cùng thì..." Nói đến đây Ôn Như Yểu liếc nhìn hong Tô Hạnh nói: "Súng của em còn mấy phát đạn?"
"Ba phát." Tô Hạnh nói, lúc chạy khỏi Sân vận động đến bây giờ đồ vật bên hong cô vẫn còn.
"Đủ rồi. Khi thời cơ tới, giải quyết bọn họ liền tốt." Ôn Như Yểu lãnh đạm nói.
"Giải quyết?? Giải quyết... như thế nào??" Tô Hạnh sững sờ nói.
"Em từng nổ súng rồi đúng không??" Ôn Như Yểu nhìn Tô Hạnh, ánh mắt đen láy, không nhìn ra cảm xúc.
"Chị nói là gϊếŧ... bọn họ??" Tô Hạnh sắc mặt trầm xuống, không ngờ Ôn Như Yểu nói chuyện gϊếŧ người bình thản đến như vậy.
"Chị cho rằng em đã thích ứng." Ôn Như Yểu đi tới nửa bước, ánh mắt dịu dàng nhìn Tô Hạnh, sau đó thay bằng ánh mắt nghiêm túc: "Bây giờ không phải thời hoà bình, hiện tại là Tận Thế. Đối với người ác, chúng ta không cần thiện lương."
"Dạ." Tô Hạnh biết Ôn Như Yểu nói đúng, thế giới này một khi pháp luật không còn tác dụng, du͙© vọиɠ con người sẽ phóng đại gấp nhiều lần, người có tư tưởng xấu muốn làm gì thì làm.
Không hiểu sao lòng có chút nặng nề, tự dưng Ôn Như Yểu cho cô cảm giác áp lực, như quan hệ cấp trên và cấp dưới vậy, ánh mắt Tô Hạnh có chút né tránh đối phương.
Không phải đã xoá bỏ quan hệ đó rồi sao!! Sao vẫn còn sợ đối phương!!!
Thế là cô lấy bình tĩnh, thẳng sống lưng ho khan một tiếng nói: "Chị nói không sai."
Cửa hàng tiện lợi cách các cô không xa, cửa cảm ứng, có vật sẽ tự động mở, bên trong thực phẩm vậy mà không bị quét sạch, kệ tràn đầy đồ.
Kiểm tra xung quanh không thấy nguy hiểm, hai nam nhân đi vào trước tiên, bắt đầu ăn.
Ôn Như Yểu quét mắt nhìn xung quanh, vuốt vuốt bắp chân tê rần, trước tiên ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
Tô Hạnh đi ngang qua khu ăn vặt, cầm mấy bọc bánh mì, nhìn Ôn Như Yểu ngồi cạnh cửa sổ, lấy thêm bình sữa bò cùng nước, chia một phần cho đối phương.
"Ăn lót dạ trước, một lát có sức mà đi."
"Cảm ơn."
Ôn Như Yểu tiếp nhận đồ ăn, uống hộp sữa bò.
Dừng chân nghỉ ngơi, không gian quá yên tĩnh, khiến da đầu tê rần, ăn cũng không làm mọi người vui vẻ nổi. Trong không gian chỉ còn tiếng nhai và nuốt.
Tô Hạnh đưa bánh vào miệng muốn ăn, đối diện Ôn Như Yểu đột nhiên dừng động tác, ngẩn đầu nhìn cô nói: "Em có nghe âm thanh gì không??"
Tô Hạnh nghi hoặc nói: "Không có."
Bình thường Ôn Như Yểu không thích làm điều thừa, nuốt nước miếng, cô thấp giọng hỏi: "Chị nghe động tĩnh gì sao??"
Ôn Như Yểu bất động cầm hộp sữa trên tay, biểu bình không biến hoá, tim Tô Hạnh không khỏi đập nhanh.
"Nhanh trốn đi!!"
Đột nhiên Ôn Như Yểu hướng cửa hàng tiện lợi nhanh chân đi vào, Tô Hạnh sửng sốt, cũng chạy theo, cùng đối phương núp sau kệ hàng.
Dư lại hai nam nhân thấy hai cô phản ứng bất thường, lập tức cảnh giác, tìm chỗ trốn.
Tô Hạnh ngưng thở, nhờ kệ hàng che chắn, qua khe nhỏ nhìn bên ngoài cửa kính, đoán chừng sau hai phút, ngay đường xuất hiện một đôi màu đỏ thẫm.
Là một đôi chân của con người, đầy đủ mười ngón, nhỏ dài mắt cá chân, nhưng màu da và kích thước đều không đúng, bàn chân ước tính to bằng chiếc Suv lớn.
Điểm nguy hiểm nhất là nó đó đi không phát ra tiếng động, chân trần đạp trên đường, đầu tiên là mũi chân chạm đất, sau đó là gót chân, tựa như cố ý không phát ra âm thanh.
Dưới tình huống gì mà nó không muốn người khác phát hiện, ăn trộm, chạy trốn, hay là muốn săn mồi... Ngoài kia hiển nhiên không phải người.
Tô Hạnh nhìn bàn chân bước ra khỏi khu vực cửa hàng tiện lợi, không một tiếng động.
Dù Quái vật đã đi qua, các cô vẫn đợi thật lâu, không thấy động tĩnh dự tính sẽ đi ra, nào ngờ bàn chân đỏ lùi về sau, dừng trước cửa hàng tiện lợi.
Sau đó thì... xuất hiện một gương mặt người, toàn bộ đều màu đỏ. Lấy một loại tư thế khó tưởng tượng thò xuống xem, đánh giá cửa hàng tiện lợi. Con ngươi màu đỏ xoay chuyển bốn phương tám hướng, như cẩn thận lục soát từng ngóc ngách.
Không khỏi làm bọn họ run lên.