Ôn Như Yểu nhìn vách tường phía nam, nói: "Sau khi ra ngoài, phải chạy hướng Nam, đừng quay đầu lại."
"Các người thật sự muốn ra ngoài??" Nam nhân gầy gò nhìn Tô Hạnh và Ôn Như Yểu đang có ý định đi ra ngoài, anh ta nói: "Bên ngoài đều là kiến, nếu mở cửa ra thì chúng..."
"Các cô cứ như vậy đi sao!!" Nam nhân mặt sẹo vội vàng nói, liếc nhìn còng tay, rồi nhìn Tô Hạnh, có chút rụt rè, nhưng vẫn cắn răng trách móc: "Hai cô tự do, nhưng chúng tôi vẫn còn bị còng ở đây, các cô vừa mở cửa, sẽ hại chết chúng tôi."
Người bình thường không thể tay không phá xích sắt, nhưng Tô Hạnh lại khác. Các cô phá cửa, đúng thật sẽ gϊếŧ chết ba người họ.
"Hai người đẹp, có thể giúp chúng tôi... phá xích không?? Hi Hi..." Tên đàn em cười cười lấy lòng nói.
Tô Hạnh híp híp mắt.
Cô là công dân lương thiện, không thể thấy chết không cứu, mặc dù bọn họ thật đáng ghét. Nhất là tên nam nhân mặt sẹo, từng hành hạ nữ nhân, còn rất sảng khoái.
Tô Hạnh nhếch môi, đang do dự.
"Cạch... Đùng..."
Lúc này nam nhân gầy gò yên tĩnh ngồi, đột nhiên đứng dậy, tay không kéo đứt xích sắt.
Nam nhân mặt sẹo thấy đối phương sức lực lớn, ánh mắt kinh ngạc nhìn, giật mình nói: "Mày... sức lực sao lớn vậy?? Chẳng lẽ mày..."
Nam nhân gầy gò lắc đầu, sau khi mở xích sắt cho hai nam nhân, anh ta liền lùi lại phía sau bọn họ. Biểu hiện thật sự khác lúc vừa nói chuyện với hai cô, như hai người vậy.
"Tên này, thật sự dẫm nhằm c*t chó."
Còng tay đã tháo ra, Nam nhân mặt sẹo mỉm cười, thái độ kiêng kỵ hai cô liền biến mất, thay vào đó là ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ý đồ muốn nói các cô có cường giả, anh ta cũng có.
Nam nhân mặt sẹo nhớ đến mối thù thanh chủy thủ, ánh mắt càng không kiên nể gì nhìn Tô Hạnh.
Nhưng Tô Hạnh hoàn toàn không để ý anh ta, chỉ để ý thái độ nam nhân gầy gò thay đổi thất thường.
Tô Hạnh và Ôn Như Yểu kiểm tra cánh cửa, đẩy đẩy vài cái, khẩn định cửa được khoá từ bên ngoài.
"Em có thể phá nó không??" Ôn Như Yểu hỏi, trãi qua một thời gian gương mặt cô đã không còn tái nhợt, như lúc ngất xỉu.
"Có lẽ... có thể." Tô Hạnh đưa tay chống tại cánh cửa, dùng bả vai đυ.ng liên tiếp, cửa phát ra tiếng vang bạch bạch, lực quá lớn cánh cửa lung lay kịch liệt, chỉ cần đυ.ng nhiều lần, phá cửa không thành vấn đề.
Sau nhiều lần công phá, Tô Hạnh liền dừng lại. Không biết từ khi nào cô đã xem mình như "khiên thịt" chấn sát thương, mỗi lần dùng vũ lực đều là cô lên trước.
"Bên ngoài bầy kiến bao vây, chỉ sợ mở cửa ra, thì chúng..." Tô Hạnh đem nỗi lo trong lòng nói ra.
Ôn Như Yểu nhíu mày trầm tư, không nói chuyện, nhắm mắt lại.
Hai người đứng yên tại chỗ, thật lâu không nhúc nhích, Nam nhân mặt sẹo mất kiên nhẫn, trách móc: "Các cô ra vẻ cái gì!! Chậm một chút sẽ bị nổ chết đấy!! Tiểu Trương."
Nam nhân mặt sẹo gọi tên Nam nhân gầy yếu, đổi giọng nhẹ nhàng nói: "Tiểu Trương, mày thay tao phá cửa đi."
Nam nhân gầy yếu nói gì nghe nấy, đi ra muốn phá cửa, Tô Hạnh thấy vậy đưa tay ngăn cản.
"Các cô muốn làm gì đây??" Nam nhân mặt sẹo tức giận nói, sau đó biểu tình động cứng lại.
Tiếng sột sột soạt soạt bên ngoài cửa dần dần biến mất, hình như bầy kiến đang di chuyển ra xa nơi này.
Tô Hạnh kinh ngạc lắng nghe, thật sự bầy kiến di chuyển ra xa cánh cửa, vai phải có người chạm vào, quay sang nhìn Ôn Như Yểu, đối phương mặt không chút máu, hơi thở khó khăn, yếu ớt phun ra hai chữ.
"Đi mau."
Tô Hạnh phản ứng chậm 1s, Nam nhân cao gầy đột nhiên tiến đến, đạp mạnh vào cửa.
"Rầm..." Cửa mở ra.
Sắc trời bên ngoài ẩn ẩn trắng xoá, xuyên thấu qua nắng sớm quan sát xung quanh, sau một đêm cảnh bên ngoài hoàn toàn thay đổi, thật sự chấn động.
Lúc đầu "tường cao" bên ngoài đã đổ sụp, to lớn thùng sắt rơi xuống đất, bầy kiến đen nghìn nghịt, như dòng nước bu thùng sắt một tầng lại một tầng.
Có chứng sợ hãi mật độ dày đặc, dạ dày Tô Hạnh bắt đầu cuộn trào, không dám nhìn tràn cảnh kia.
Kỳ lạ là bên ngoài bầy kiến rất đông, số lượng đủ để bao trùm tất cả mọi thứ, vậy mà riêng chỗ các cô chừa một trống đủ một người đi, giống như dòng sông đang chảy bị cắt ngang.
"Chị kiên trì không lâu, em đi nhanh một chút." Ôn Như Yểu thân thể mềm nhũn dựa vào Tô Hạnh.
Tô Hạnh nâng mắt nhìn khung cảnh phía trước, xoay người cõng Ôn Như Yểu, hít một hơi sâu, cất bước chạy ra ngoài.
【Ting... Liếʍ giá trị +1.】
Phía sau Nam nhân mặt sẹo ngẩn người, sau đó phản ứng nhanh, theo sau Tô Hạnh.
Tô Hạnh ngưng thở, tập trung nhìn mặt đất trống trải và công trình bên ngoài, tận lực không để ý đến bầy kiến chằng chịt.
Đi qua giữa sông kiến, không thể tin là chúng thật sự không công kích bọn họ.
Tô Hạnh cõng Ôn Như Yểu chạy đầu tiên, sau đó lần lượt là Nam nhân mặt sẹo, Nam nhân gầy gò và tên đàn em.
Mọi người lo tập trung chạy, không để ý phía sau, bọn họ vừa chạy qua, đường đi vừa khép lại.
Không biết qua bao lâu, nhìn thấy phía trước là con đường trống trải, Tên đàn em chịu không nổi thở hồng hộc, rơi phía sau một khoảng, rất nhanh ống quần truyền đến đau đớn, bầy kiến rất nhanh bao phủ chân anh ta.
"A!!! Cứu tao!!" Tên đàn em nháy mắt nửa thân đã bị kiến bao trùm, sắc mặt hoảng sợ, thân thể không kìm chế được ngã phía sau.
Mà Nam nhân gầy gò kịp phản ứng quay sang nhìn, đã không thấy thân ảnh Tên đàn em.
"Moé nó!!! Chuyện gì đang xảy ra!!! Mau chạy đi!!!" Nam nhân mặt sẹo nhìn phía sau không thấy Tên đàn em, liền tiếp tục chạy về trước.
Bầy kiến đen nghìn nghịt bu lại, tạo thành hình người, trong 1s tách ra.
Nam nhân gầy gò biểu tình đần độn, sau đó ánh mắt chuyển sang lạnh lùng, nhanh chóng quay người, theo sát Tô Hạnh.
Tô Hạnh đại não trống rỗng, chỉ liều mạng chạy, sau khi ra đường trống trải, chạy thêm một khoảng lớn, mới thả chậm tốc độ.
"Nè... Tao nghĩ nên dừng lại được rồi." Nam nhân mặt sẹo thở hồng hộc nói, anh ta sự thật không còn sức chạy nữa.
Ôn Như Yểu trên lưng Tô Hạnh, vỗ nhẹ vai đối phương, nhìn hộp đen điện thoại, bên tai nói: "Chúng ta đã rời khỏi khu cho nổ, nên dừng lại."
Trên tay Ôn Như Yểu không phải điện thoại của cô, điện thoại đó đã hết pin, mà là hộp đen điện thoại Tần Mặc đưa, không biết dùng pin gì, qua nhiều ngày mở nguồn vẫn còn sài được.
Phía trên hộp đen điện thoại là bản đồ Sân vận động, chẩm đỏ ngay trung tâm, mà các cô hiện tại đã rời khỏi đó.
Nghe đến đây Tô Hạnh mới dừng lại.
"Có thể thả chị xuống??"
"Hả?? Dạ." Trên lưng đeo một người, lại như không có trọng lượng, Tô Hạnh nhanh chóng cũng quên mất.
Tô Hạnh thả Ôn Như Yểu xuống, chú ý hoàn cảnh xung quanh. Hiện tại trời đã sáng rực, các cô đang đứng ở đường cái, khung cảnh xung quanh như vừa trãi qua cơn bão vậy, thật điêu tàn.
Thành phố S trồng rất nhiều cây xanh, ven đường đều là cây to lớn lâu năm, hiện tại góc cây bị bứng lên, có cây đứt gãy, cành lá bừa bộn.
Trên đường ô tô hình dạng vặn vẹo, kín vỡ nát, có xe còn bị đâm giống như tổ ong vậy.
Các cửa hàng xung quanh cũng không thoát khỏi số phận, cửa kính tan nát, đồ vật bên trong bừa bộn, mơ hồ còn nhìn thấy bầy kiến tụ đang tập.
"Rốt cuộc ngừng, mệt chết tao rồi." Nam nhân mặt sẹo ngồi trên đường nhựa thở hổn hển, mồ hôi đầy áo.
Ánh mắt lưu chuyển nhìn người khác, trừ anh ta ra không ai đỏ mặt thở gấp, cùng nhau chạy, vậy mà anh ta là yếu nhất, nuốt nước miếng, thầm mắng trong lòng Quái thai.
Tay Nam nhân mặt sẹo đặt trên đường nhựa, đột nhiên tiếng nổ vang lên, đại địa trấn động, khiến tay anh ta tê rần.
Xa xa Sân vận động hiện lên hình cây nấm, bắt đầu cho nổ.
Theo trận xung kích, Tô Hạnh liếc thấy gần đây có một Tháp sương mù, không biết có phải do xung kích làm tan sương mù hay không, sương mù đã tản đi lộ ra hình dạng bên trong.
Thân màu nâu nhánh màu đen, vô số nhánh cây vặn vẹo đan xen, mỗi nhánh đều rất to, xuyên thẳng bầu trời, nhìn không thấy đỉnh.
Xa xa có một đoàn đen sì bay về phía chân trời, phương hướng vừa lúc từ Sân vận động bay ra.
"Cmn hiện tại nơi tránh nạn cũng mất, Thành phố S hiện tại không còn nơi an toàn nữa rồi." Nam nhân mặt sẹo nhớt nhát ngồi dậy.