"Cút!!! Tôi muốn ra ngoài tìm con trai!!"
Trên mặt đất nam trung niên liên tục giãy giụa, Nam nhân đầu trọc trẻ tuổi vậy mà đè không được, ngẩn đầu hô: "Nhanh đến giúp đỡ!! Cmn tôi giữ không nổi nữa!!"
Xung quanh vài người đi đến tiếp, gắt gao đè nam trung niên.
Tàu điện ngầm tốc độ càng nhanh, gương mặt dữ tợn bên ngoài dần dần lướt qua, con trai ông ta cũng bị bỏ lại. Ông ta không biết lấy sức từ đâu, thoát khỏi trói buộc, chạy về phía sau.
"Nhanh!! Đè ông ta lại!!!"
Tên đầu trọc phản ứng nhanh liền đuổi theo sau ông ta, hai người phía sau phản ứng chậm cũng đuổi theo. Tiếng bước chân động loạt vang lên, gây ra khung cảnh hỗn loạn.
Bọn họ rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt, tàu điện ngầm khôi phục tốc độ nhanh nhất.
Tình huống vừa rồi quá nguy hiểm, Quái Vật còn ẩn núp bên trong cơ thể, họ lên không khác gì đưa Quái Vật lên tàu, sẽ gϊếŧ tất cả người trên tàu.
Rất nhiều người trên tàu chưa ý thức được, họ vừa thoát hiểm trong gang tấc. Mà Tô Hạnh nhìn tất cả mọi thứ, cô vẫn thờ ơ lạnh nhạt, trơ mắt nhìn rất nhiều mạng sống bị tước đoạt.
Tô Hạnh nắm tay vịn, cắn môi, ánh mắt phức tạp.
Pháp luật, thương hại, đạo đức... Đều muốn duy trì trật tự xã hội và quyền lợi của mọi công dân, một khi chính phủ sụp đổ, du͙© vọиɠ của con người sẽ phóng đại nhiều lần, không ai quản chế, vì sinh tồn không tiếc hi sinh người khác.
Đối mặt thế giới đột ngột thay đổi, có người tiếp nhận rất dễ dàng, có người muốn vượt qua sẽ nhận rất nhiều thống khổ.
Ánh mắt Tô Hạnh tràn đầy đau đớn, cô biết mình bắt buộc phải thích nghi loại thống khổ này.
...
Ngắn ngủi bảy tám phút, các cô đi qua hai trạm tàu điện ngầm.
Tàu điện ngầm vang lên dừng chạm kế tiếp, bên ngoài là hình ảnh người cụt tay cụt chân nằm trên đất.
Xa xa thân ảnh ngồi xổm người không ra người, nó giống với động vật linh trưởng, tứ chi khá dài, bắp chân rắn chắc nổi lên cơ bắp. Giống với chó sói ngồi xổm trên đất, dùng tay xé cơ thể, bốc từng miếng ăn.
Nghe thấy âm thanh tàu điện ngầm, Quái vật ngẩn đầu lên nhìn, bị ngăn bởi cửa kín, nó tấn công liên tục làm cửa kín nứt ra.
Rất nhanh tàu điện ngầm di chuyển, bên trong tàu mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Tô Hạnh nhíu mày nhìn về phía sau đuôi tàu.
Rất nhanh Quái vật phá nát cửa kín tiến vào đường hầm, khả năng nó không đuổi kịp tàu, nhưng có thể đi vào. Cho thấy tàu điện ngầm còn nguy hiểm hơn trước.
Rất may trạm tiếp theo sẽ đổi tàu điện ngầm, hi vọng nơi đó có quân đội mạnh mẽ trấn giữ.
"Mẹ ơi... Mẹ ơi..."
Sau khi đám nam nhân kia rời đi, đối diện chỉ còn hai mẹ con, bé gái bị mẹ ôm chặt vào trong ngực, cô bé dựa cằm trên vai, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ.
"Mẹ ơi! Sao trên cửa sổ có "dây thừng" vậy??" Bé gái vươn tay chỉ vào cửa kín nói.
Tô Hạnh ngẩn đầu nhìn về hướng tay bé gái chỉ, tàu đang đi qua hầm, bên ngoài đều là bóng tối, chỉ có ánh sáng bên trong tàu chiếu ra ngoài, mơ hồ nhìn thấy một cọng "dây thừng" trắng xám, ở cạnh ngay cửa sổ, còn đang đung đưa qua lại.
Hả?? Tàu điện ngầm chạy tốc độ rất cao, sao lại có "dây thừng" treo bên ngoài.
Tô Hạnh nhìn chằm chằm cửa sổ, càng nhìn nó càng không giống dây thừng, khá giống cây gỗ hơn. Kỳ lạ là tàu điện ngầm đang di chuyển về trước, mà nó không bị thổi về sau, có xu hướng nghiêng về trước, sau đó chậm rãi thu về.
Tô Hạnh nuốt nước bọt, "dây thừng" biến mất khỏi cửa sổ.
Có thứ gì đó trên nóc tàu điện ngầm.
Vừa nghĩ đến liền nghe tiếng lộc cộc lộc cộc, giống con gì có bốn chân đang di chuyển.
Một luồng hơi lạnh xông lên não, vô thức tìm kiếm sự an toàn, liền bắt lấy tay Ôn Như Yểu.
【Ting... Kích hoạt bản năng cẩu ôm đùi chủ nhân: Mặt dày mày dạn, liếʍ giá trị +3. Cộng thêm liếʍ giá trị lần trước, cô có hai lần cộng điểm thuộc tính, mời chọn lựa.】
"..."
Tô Hạnh trợn mắt, nhanh não cộng vào thuộc tính lực lượng.
Ôn Như Yểu khó hiểu nhìn qua.
Tô Hạnh hồi hộp nói: "Chị nghe thấy âm thanh lạ không??"
Ôn Như Yểu liếc nhìn tay của Tô Hạnh, rồi ngẩn đầu nghiêm túc nói: "Em cũng nghe được??"
Đoàn tàu bình thường chạy, hai ngươi ngưng thở lắng nghe, nhìn nhau mấy giây, không có việc gì phát sinh.
Trạm thứ năm đến.
Bên ngoài không thấy bóng người, tàu điện ngầm thả chậm tốc độ.
"Cộc cộc" Trên trần xe vang lên hai tiếng kỳ quái.
Tô Hạnh sống lưng thẳng tắp. Cả hai vẫn đang nắm tay, cảm thấy lòng bàn tay siết chặt, Ôn Như Yểu ngẩn đầu nhìn trần nhà.
"Tàu sao lại dừng??"
"Trạm này không có ai, mau lái đến trạm tiếp theo đi!!"
"Đúng!! Đúng!! Cảm giác ở đây đáng sợ, có lẽ Quái Vật đang ẩn núp gần đây."
Ở đây không có ai, tàu điện ngầm vẫn dừng, kinh nghiệm từ mấy lần trước, người trong toa bàn luận xôn xao, hy vọng xe nhanh lái đi, đừng dừng mới an toàn.
Khi tàu dừng lại, tạp âm không còn, xung quanh có có vẻ yên tĩnh, Tô Hạnh vểnh tai lắng nghe âm thanh bên ngoài, một giây sau, cô nghe được tiếng sàn sạt dày đặc, không phải trên trần nhà, mà là trong đường hầm.
Âm thanh đó đến rất nhanh và đồng loạt, hình như đang có một bầy động vật tiến đến tàu, cô còn cảm giác được sàn đang run động.
"Âm thanh gì vậy!!"
Trong tàu mọi người hoảng sợ lên tiếng, lần này không còn cô và Ôn Như Yểu nghe thấy.
"Hình như là tiếng bước chân!!"
"Là thứ gì đang đến??"
"Trong đường hầm... ở phía sau... Không phải là ở phía trước..."
Cửa tàu điện ngầm từ đầu đến cuối đóng, đột nhiên kêu hai tiếng tích tích liền mở ra, sân ga hiện ngay trước mắt mọi người.
Tất cả mọi người đứng ngây người nhìn cửa mở, không ai dám đi ra ngoài.
Bên ngoài tiếng sàn sạt vẫn vang lên, không biết thứ đó ở đâu, có người kích động quát đóng cửa, bên trong tàu bắt đầu hỗn loạn.
"Mau chạy!!"
Lúc này, đỉnh đầu vang lên âm thanh nhân viên tàu điện ngầm, chỉ ngắn gọn hai chữ, làm người trong toa tàu giật mình.
Không đợi bọn họ phản ứng, trên trần nhà truyền đến âm thanh lộc cộc dày đặc, như vô số động vật đang đi, tàu điện ngầm khả năng đã bị thứ này bao vây, mọi người ý thức tình hình không ổn, như ong vỡ tổ chạy ra ngoài.
Tô Hạnh nhắc chân chạy còn không quên lấy cái túi theo, lúc chạy đi, mới nhớ đến Ôn Như Yểu. Quay sang nhìn Ôn Như Yểu vẫn còn nắm tay cô, hai người cùng chạy, hành động quá ăn ý nên không ý thức được đối phương tồn tại.
Ôn Như Yểu ở phía sau, Tô Hạnh dừng một chút, buông tay ra.
Các toa khác cũng ào ạt tràn ra, tất cả mọi người hướng đến cầu thang bộ. Tô Hạnh nhắc chân cũng chạy đến cầu thang bộ, Ôn Như Yểu theo sát phía sau, cả hai hoà vào nhóm người đi đầu.
Xung quanh còn có người bị doạ sợ, tay châm bủn rủn, bò lên cầu thang.
"Soạt..."
Khi đi tới giữa cầu thang, Tô Hạnh nghe tiếng kín vỡ, liếc mất qua nhìn, sắc mặt trắng bệch.
Cửa sổ tàu điện ngầm bị móng vuốt dài nhọn đánh vỡ, chui vào một cái đầu nhọn, sau đó từ cửa sổ rất nhiều thứ đó chui vào, rất đông, phía sau một mảnh chi chít đầu đen đếm không xuể. Chúng nó bắt đầu tiến vào sân ga.
Kích thước chúng khá nhỏ, lớn nhất cỡ bằng con chó lớn, tứ chi nhỏ dài, miệng nhọn ra, bên dưới là hàm răng nanh dài tới bấp đùi.
Bọn chúng tốc độ rất nhanh, người ở cuối không kịp trốn thoát. Khi bắt lấy con người, chúng dùm hàm răng cắn xé cơ thể, từ trên xuống dưới không chừa một chỗ.
Nháy mắt chúng nó đuổi tới dưới chân cầu thang, Tô Hạnh da đầu tê rần, đang muốn chạy, thì thấy phía dưới mấy bặc thang là đôi mẹ con cùng toa tàu lúc nảy.
Người mẹ ôm con gái chạy về trước, lúc đi lên bị người phía sau chen lấn xô đẩy, hai mẹ con ngã trên cầu thang.
Trong tình cảnh này, ngã xuống rất chí mạng, người mẹ rất nhanh bị Quái vật mỏ nhọn phía sau cắn lấy, răng nanh xuyên qua bắp đùi.
Quá đau đớn, người mẹ thảm thiết kêu lên, bé gái thấy mẹ kêu đau, sợ quá khóc oà lên, vừa kêu mẹ mẹ, muốn bò qua đó.
"Đừng qua đây!!"
Người mẹ nhịn đau hô to lên, Quái vật mỏ nhọn cắn chặt con mồi, bắt đầu lôi dì ấy xuống phía dưới.
Người mẹ tuyệt vọng ngẩn đầu nhìn, thấy Tô Hạnh cách đó không xa, ánh mắt liền bừng lên hi vọng.
Tô Hạnh toàn thân phát run.
Cô biết nên nhanh chạy trốn, càng nhanh càng tốt, nhưng khi chạm đến ánh mắt người mẹ, cô do dự một chút.
Tình hình không cho cô do dự, nháy mắt có một con nhảy lên cao, hướng đến bé gái.
Bé gái bị doạ khóc không ngừng, mắt thấy răng nanh sắp cắn đến cổ. Tô Hạnh bỗng dâng lên dũng khí, đi xuống, chính xác bóp cổ Quái vật.
"Chít..."
Quái vật mỏ nhọn vậy mà trong tay Tô Hạnh kêu thảm thiết, bốn móng chọn bắt đầu cào loạn, Tô Hạnh sợ hãi bị quẹt trúng, đối mặt khoang miệng còn đọng thịt vụn, cô tăng lực tay. Tiếng răng rắc vang lên, cổ Quái vật gãy.
Nhìn Quái vật mỏ nhọn trên tay không nhúc nhích, toàn thân đen nhánh không biết là biến dị từ thứ gì, Tô Hạnh giật mình, đem nó ném xuống cầu thang.
Cô có gϊếŧ một con, nhưng không thể gϊếŧ cả đàn!!
Bé gái thoát hiểm, đôi mắt đầy nước ngước nhìn Tô Hạnh, chưa kịp phản ứng, Quái vật khác nhào tới cắn bé gái, kéo xuống.
"A!!!!" Tiếng thét trẻ con vang lên, bé gái lăn xuống cầu thang.
Tô Hạnh trong lòng ê ẩm, muốn giữ bé gái, lại nhìn phía dưới màu đen dày đặc, đang trèo lên cầu thang, thoáng dừng động tác.
"Đi mau!!"
Ôn Như Yểu phía sau kéo Tô Hạnh, cô quay đầu liền chạy.
Khi đi tới lên đại sảnh, miệng cống đã lật lên, có không ít Quái vật mỏ nhọn chờ sẵn.
Ở phía sau lại đuổi theo không ngừng, mọi người tứ tán, bị chúng tấn công liên tục. Tô Hạnh và Ô Như Yểu một đường chạy ra cửa, lại lần nữa đạp lên thang đi.
Khi nhìn phía sau không còn Quái vật mỏ nhọn đuổi theo, có lẽ chúng đã bị những người ở dưới phân tán lực chú ý.