Tàu điện ngầm đạt tộc độ cao nhất phi thẳng đến hang ngầm, ngoài cửa sổ đen như mực, Tô Hạnh tìm vị trí ngồi xuống.
Khi tàu điện ngầm chạy, mặt đất chấn động cũng biến mất theo, trừ tạp âm đang chạy, bên trong một mảnh yên tĩnh. Không tới ba đến năm phút, sẽ đến trạm tiếp theo.
Tô Hạnh ngửa đầu dựa vào ghế, cảm giác lạnh như băng của kim loại dán chặt vào lưng, phía trên màn hình nhắc nhở cô ở tuyến số 2, muốn ra ngoại ô Thành phố S, phải đổi đi tuyến số 11.
Mà Thanh mai trúc mã kia vừa nói cả đường đi không đảm bảo tuyệt đối an toàn, nói cách khác mỗi trạm tiếp theo khả năng đều nguy hiểm, kể cả đang trên đường đi cũng không an toàn, cô phải chuẩn bị tâm lý bắt cứ lúc nào cũng nguy hiểm đến tính mạng.
Kỳ lạ là đội ngũ vũ trang kia không có lên tàu, không phải nói muốn rút lúi sao??
Tô Hạnh cảm thấy bất an, tối hôm qua tàu điện ngầm xảy ra sự cố, chỉ mong một đường này bình an.
Ánh mắt cô dời xuống, nhìn thấy bé gái đang liếʍ que kẹo, ánh mắt to tròn nhìn xem cô.
Không biết hai mẹ con trước đó trãi qua những gì, trên quần áo hai người sạch sẽ , bé gái khuôn mặt vẫn ngây thơ, cũng không có khóc rống, ăn kẹo đến vui vẻ.
Đột nhiên nhớ đến bản thân chưa ăn, không nhớ thì không sao, nhắc đến đã thấy đói bụng, cổ nuốt nước bột.
Mặc kệ phía trước xảy ra chuyện gì, trước hết phải ăn no mới có sức chạy.
Cửa hàng tiện lợi đa phần đều là đồ ăn vặt và thức ăn nhanh, Tô Hạnh lấy một cơm nắm và gà quay, cô mở ra bắt đầu ăn, không biết do đói quá lâu, ăn hết vẫn chưa no, cô lấy thêm cơm nắm thứ hai ăn.
Mà Ôn Như Yểu ngồi bên cạnh, từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy ăn cái gì, trong khi cô ăn mãi không thấy no, còn đối phương không có ý muốn ăn. Cô nhíu mày, rồi nhìn đôi giày của Ôn Như Yểu, đế giày dính bụi bẩn, dấu vết người khác đã mang qua.
So với đi chân trần vẫn tốt hơn.
Tô Hạnh mở thêm cơm nắm thứ ba, liếc nhìn Ôn Như Yểu đang ngẩn người, suy nghĩ một lát, đưa tay vào túi tìm kiếm, lấy ra bọc sandwich đóng gói cẩn thận.
"Ôn tổng, ăn một chút gì đi."
Cũng không phải cô quá quan tâm Ôn Như Yểu, chỉ là đói bụng ảnh hưởng đến thể lực, vạn nhất xảy ra chuyện, cô không muốn đối phương ảnh hưởng đến mình.
【Liếʍ giá trị +1.】
Tô Hạnh đã quen Hệ Thống bất ngờ thông báo.
Ôn Như Yểu nhìn Tô Hạnh, rồi nhìn bánh sandwich, do dự một chút, vẫn nhận lấy: "Cảm ơn."
"Bây giờ chúng ta không còn là cấp trên và cấp dưới, về sau không cần gọi chị như vậy."
Tô Hạnh ngẩn người, không biết nói gì, lúng túng "À" một tiếng.
Nếu đổi là người khác, dù cho là người xa lạ, cùng trãi qua sinh tử, mối quan hệ sẽ rút ngắn, nhưng đối tượng lần này tới lần khác là Ôn Như Yểu, Tô Hạnh có chút mất tự nhiên. Hai người hiện tại không tính bằng hữu, cũng không phải kẻ thù, tình thế bắt buộc phải cùng một chỗ.
Ôn Như Yểu cúi người đưa tay vào túi, lấy ra một bao khăn ướt, dùng khăn lau sạch sẽ tay, rồi bắt đầu ăn sandwich, cúi đầu cắn một miếng nhỏ.
Bộ dạng nhã nhặn so với tướng ăn của Tô Hạnh, làm cô có chút ngượng ngùng, vừa cắn cơm nắm miếng lớn bây giờ liền cắn miếng nhỏ.
Thật sự bình thường cô không phải như vậy, là nữ nhân đều rất chú ý hình tượng, yêu thích thân hình nhỏ nhắn, trước đây cô ăn rất ít rất lịch sự, chắc do hôm nay quá đói thôi, chính là vậy.
Tổng cộng Tô Hạnh ăn hết bốn cái cơm nấm, ba cái bánh mì, uống một bình sữa bò, bây giờ có chút trướng bụng. Còn Ôn Như Yểu vừa ăn xong sandwich, chậm rãi lau miệng.
Tô Hạnh thò tay vào túi, bối rối nghĩ, cô có nên ăn thêm??
Đang lúc do dự, tàu điện ngầm bắt đầu giảm tốc độ, trạm kế tiếp đã đến. Tô Hạnh thần kinh căng thẳng, bỏ tay khỏi túi, lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rất kỳ quái, trạm kế tiếp không có ai!!
Tàu dừng lại, không mở cửa ngay lập tức. Tô Hạnh nhìn chằm chằm sân ga, ánh đèn chiếu vào trong sân, dưới đất sạch sẽ, lại không có ai. Yên lặng chờ mấy giây, tàu điện ngầm lập tức tăng tốc rời khỏi.
Bên trong toa tàu bắt đầu có tiếng trò chuyện với nhau, Tô Hạnh ngồi yên tĩnh, kế bên Ôn Như Yểu cũng vậy, hai người không nói chuyện, bầu không khí trầm xuống.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô Hạnh liếc nhìn qua.
Nam trung niên vội vàng đứng dậy, đem điện thoại dán vào lỗ tai, đi đến cạnh cửa, vừa đi vừa lo lắng nói: "Rốt cuộc con cũng bắt máy!!!! Hiện tại con đang ở đâu???"
Lúc này mạng còn yếu, vẫn chưa hoàn toàn bị cắt đứt, muốn liên lạc vẫn được, điều kiện tiên quyết là còn sống.
Nếu có điện thoại, sẽ biết càng nhiều tin tức, nguyên nhân dẫn đến Tận Thế, đáng tiếc Tô Hạnh không có, hiện tại có thể mượn Ôn Như Yểu, nhưng...
Tô Hạnh quay đầu, Ôn Như Yểu nhìn chằm chằm điện thoại ở trên đùi, màn hình đen thấy rõ ràng vết nứt, đối phương không mở điện thoại, mà nhếch môi cười nhìn màn hình, giống như đang suy nghĩ cái gì đó. Cô không khỏi có chút buồn bực.
Ôn Như Yểu nhìn điện thoại rất lâu, rồi lấy điện thoại của nữ nhân kia xem xét. Điện thoại này có chút lạ, so với điện thoại bình thường nhỏ hơn, rất dày, hình vuông, phía sau có khắc hình thù kỳ lạ, có mấy nút ấn, cô dò xét ấn thử, màn hình bỗng sáng lên, hiện một tấm bản đồ, nhìn kỹ trên đó còn có các ký hiệu kỳ quái.
Bên cạnh Tô Hạnh đang lén nhìn, tò mò nhích tới gần. Cô đối với việc xác định phương hướng rất ngu dốt, bình thường dùng bản đồ phải chạy đi chạy lại mấy vòng mới xác định vị trí.
Tô Hạnh nhìn bản đồ hiển thị XX phi trường quốc tế, đó là Thành Phố S duy nhất XX phi trường quốc tế, xem ra đây là bản đồ Thành phố S, còn màu sắc kỳ lạ ký hiệu quái dị trên bản đồ là gì??
"Con trai đừng sợ!!! Ba lập tức tới tìm con!!"
Cách đó không xa nam trung niên kích động nói, hấp dẫn Tô Hạnh chú ý, trạm kế tiếp đến, tàu điện ngầm giảm tốc độ.
Ngoài cửa ánh sáng dần trở nên rõ hơn, tàu điện ngầm hướng về trước chậm rãi dừng, mà trạm này có không ít người. Chỉ là...
Tàu còn chưa dừng đã chen lấn, liều mạng đập cửa.
Tô Hạnh bị cảnh tượng dữ tợn trước mắt giật nảy mình, phản ứng có điều kiện lui về giữa toa tàu.
Rất nhiều gương mặt dán chặt vào cửa, thấy rõ ràng biểu cảm khủng hoảng của từng người, giống như có vật gì đáng sợ đang đuổi theo bọn họ, nếu không lập tức lên xe, họ sẽ chết.
"Con trai!!! Con trai!!!"
Nam nhân trung niên tiến gần cửa sổ tìm kiếm con trai, may mắn một lát sau vẫn tìm thấy.
"Con đừng vội, cửa sẽ lập tức mở!!" Nam trung niên lớn tiếng an ủi con trai bên ngoài.
Mà con trai ông ta là nam sinh khoảng 16 17 tuổi, đang mặc đồng phục học sinh, vẻ mặt hoảng sợ, cùng những người khác giống nhau dán chặt vào cửa, liều mạng đập cửa.
"Mở cửa nhanh!! Con trai của tôi đang ở bên ngoài kìa!!! Mau mở!!!" Nam nhân trung niên gấp gáp lớn tiếng nói.
Ông ta có thét ở đây cũng vô dụng, người trong tàu không có quyền mở cửa.
Bên trong toa tàu tất cả mọi người đều ý thức tình hình không ổn, có người nhịn không được lên tiếng nói: "Không thể mở cửa, bên ngoài khẩn định có thứ kia, nhanh lái xe!"
"Không thể lái!!" Nam trung niên tức giận đến mắt lồi ra, ánh mắt đỏ chỉ vào cửa xe thét: "Mấy người không thấy bên ngoài còn người sống sao? Là người bình thường đấy!!"
Cửa xe vẫn không có mở, qua hai hô hấp đột nhiên bên trong toa tàu có người nói: "Mau nhìn bên ngoài!! Đó là cái gì??"
Tô Hạnh ánh mắt quét ngoài cửa sổ, ở hàng đầu tiên, có một người động tác đột nhiên dừng.
Gương mặt đang sợ hãi bỗng chốc đông cứng, đôi môi run rẩy kịch liệt, cả cơ thể dần dần đông cứng, trợn to con mắt, con ngươi đen nhanh dần dần biến mất, biến thành màu đυ.c ngầu xám trắng, trong con ngươi như có thứ gì đang động, sau hai gây, đôi mắt biến thành màu hồng, xúc tu đâm qua con ngươi xuyên thẳng đến cửa kín.
"Đùng..."
Tiếp theo con mắt như quả bom nổ, máu tươi quăng tung toé, một thứ kích thước nhỏ có hàm răng nhọn lại không có ngũ quan, từ con mắt anh ta chui ra, sau đó xoay người 90°, trực tiếp cắn người kế bên.
Người trong tàu sợ hãi thét lên.
"Không thể mở cửa!!!"
"Có Quái Vật bên ngoài!!!"
"Nhanh cho tàu chạy!!"
Tàu điện ngầm cửa vẫn đóng chặt, ngay lúc này bắt đầu khỏi động chạy. Bên ngoài cửa tàu xảy ra cuộc thảm sát đẫm máu, máu quăng tung toé dính trên tường. Người bên ngoài thấy tàu chạy, liều mạng đuổi theo.
"Không cho lái đi!!! Con trai tôi còn ở bên ngoài!!" Nam trung niên nổi điên đánh vào cửa tàu, với sức con người làm sao phá vỡ, đến cả Quái Vật cũng khó nói.
Ông ta nhìn con trai vẻ mặt hoảng sợ đuổi theo tàu, tuyệt vọng thét to lên, âm thanh lúc đầu còn khàn khàn, về sau nhỏ dần, cuối cùng không nghe thấy gì.
Đột nhiên ông ta an tĩnh, đưa tay ấn nút khẩn cấp mở cửa tài điện ngầm.
Đứng cách ông ta không xa, Tô Hạnh thấy động tác khác lạ liền theo bản năng tiến đến, mắt thấy ông ta sắp thành công, thì nam nhân đầu trọc đá thẳng vào cánh tay ông ta, ông ta bị đá ngã trên đất.
"Ông muốn tìm chết đúng không!!!" Nam nhân đầu trọc ghìm chặt ông ta trên đất.
"Con trai tôi còn ở bên ngoài!!!" Ông ta hung tợn nói.