Chương 1.2: Bạn giường cuối cùng
Editor: L’espoir
*
Quả thật Quý Thư Khanh khát nước lợi hại, “Cám ơn ông chủ, tiền nước tính vào tiền lương của tôi nhé.”
Cô đưa tay nhận lấy, nhưng ông ta lại đoạt trước một bước nhét vào trong tay cô, sau đó cố ý bao lấy bàn tay cô, ngón tay vuốt ve qua lại rồi chậm rãi rút đi.
“Cứ cầm lấy đi.” Ông ta tốt bụng nói.
Trong lòng Quý Thư Khanh ầm ĩ một trận, hận không thể lập tức chặt móng lợn muối của ông ta, dội nước lên đầu ông ta.
Cô lặng lẽ nhắc nhở bản thân: ‘Hôm nay mình vẫn chưa cầm tiền làm thêm trong tay, trở mặt cũng vô ích.’
Nhưng nhịn nhục trong chốc lát càng nghĩ càng tức giận, lùi một bước càng nghĩ càng cảm thấy thiệt thòi.
Con mẹ mày! Tao không làm nữa!
Quý Thư Khanh vặn nắp chai, đổ thẳng lên đầu ông ta.
“Nước này vẫn dùng để rửa sạch dầu mỡ trên đầu mày đi, con lợn mập chết tiệt ạ!” Cô mỉa mai nói.
Sợ ông ta đánh trả, Quý Thư Khanh mắng xong cầm túi xách bỏ chạy, xác định ông ta không đuổi kịp mới dừng lại.
Điện thoại di động truyền đến rung động, cô mở ra xem, quả nhiên là tin nhắn ông chủ siêu thị gửi tới.
Nội dung đơn giản chỉ là tức giận chửi rủa, đe dọa bằng tiền lương.
Qúy Thư Khanh trực tiếp chặn ông ta.
Sau một phen hành động rất sảng khoái, nhưng cô lại không khỏi phiền phức vì tiền.
“Đều do cái tình tiết chết tiệt này, cho mình sinh ra trong cái nhà nợ nần chết người!” Quý Thư Khanh oán hận nói.
Khoảng chừng một tháng trước, cô nằm mơ biết được mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết người lớn một nữ bốn nam, cô là thế thân của nữ chính, là pháo hôi chuyên phụ trách giải quyết du͙© vọиɠ của các nam chính trong giai đoạn đầu, cuối cùng bị gϊếŧ chết một cách tàn nhẫn.
Quý Thư Khanh không tin, cho đến khi những gì xảy ra trong tháng này hoàn toàn tương ứng với truyện tranh.
Cô chính là thế thân oán giận đó đây!
Trong truyện, gia đình cô nợ nần, vì tiền mà cam tâm tình nguyện cho nam chính sử dụng tùy ý.
Nhưng Quý Thư Khanh đã biết kết cục tiếp theo của mình, cô không muốn chết, cho nên cô không dây dưa với các nam chính nữa, dự định tự thân đi làm trả nợ.
Nhưng tiền lương ít ỏi này của cô như muối bỏ biển.
Quý Thư Khanh nhịn không được lẩm bẩm: “Chắc không phải thật sự sẽ đi quay phim khiêu da^ʍ đó chứ?”
Trong lúc buồn bã, điện thoại di động lại vang lên.
Cô chậm rãi mở ra xem.
‘10 giờ tối nay, khách sạn quốc tế 6901.’