Chương 1.1: Bạn giường cuối cùng
Editor: L’espoir
*
Mùa hè năm nay nóng bức thất thường.
Ông chủ của siêu thị nơi mà Quý Thư Khanh đang làm việc bán thời gian rất keo kiệt bủn xỉn, trời nóng 35°C như thế cũng không nỡ bật điều hòa, chỉ đặt một cái quạt sàn ở cửa ra vào, cứ cách năm giây đầu quạt mới có thể xoay chuyển đến quầy thu ngân của cô, năng lực hạ nhiệt gần như là bằng không.
Trên mặt và cơ thể đều thấm một tầng mồ hôi mỏng, oi bức nhớp nháp làm cả người khó chịu.
Cũng may thời gian làm việc bán thời gian của cô sắp kết thúc, em trai đối diện quầy thu ngân là khách hàng cuối cùng.
“Tổng cộng 68 nhân dân tệ, cho hỏi có cần túi không ạ?” Sau khi thuần thục quét mã hàng xong, Quý Thư Khanh hỏi.
Cậu em trai không nói gì.
Quý Thư Khanh ngẩng đầu lên, phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm vào ngực mình.
Bộ ngực của cô phát triển rất tốt, vừa mới học đại học đã phát triển đến cup D, da dẻ lại càng trắng hồng non mịn.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun trắng rộng thùng thình, vải ướt đẫm mồ hôi hơi bó sát người, phác họa ra dáng ngực cao ngất ngưỡng và đẹp mắt.
Đường viền cổ áo rủ xuống ngực để lộ khe ngực sâu hun hút, thịt vυ' trắng nấp bên hai bên tựa như ngọc bội cao cấp, làm cho người ta muốn nhào tới sờ một phen liếʍ một phen.
Bạn cùng phòng từng trêu ghẹo cô mấy lần, trêu rằng cô có thể kiếm được nhiều tiền bằng cách đóng phim người lớn mà không cần dựa vào mặt, chỉ dựa vào cơ thể của mình là đủ rồi, lúc ấy Quý Thư Khanh đáp lại cô ấy rằng “Tớ tới đường cùng thì sẽ nghĩ tới”, hơn nữa còn bảo nếu có ngày đó mong cậu ấy nhớ mua ủng hộ.
Nhưng có chuyện gì xảy ra với người qua đường không quen biết này vậy kìa?
Quý Thư Khanh đứng thẳng người lên, không vui nhíu mày nói: “Nhìn là phải trả tiền đó.”
Cậu ta không ngờ cô sẽ nói những lời như vậy, sợ tới mức vội vàng quay đầu chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
“Cần... Cần ạ.” Cậu ta lắp bắp nói.
Quý Thư Khanh sắp xếp hàng xong, sau khi quét mã thanh toán, cậu ta nhấc túi lên vội bỏ chạy.
Cô bĩu môi, “Có tật giật mình.”
Cửa sau truyền đến tiếng ‘kẽo kẹt’, ông chủ siêu thị đi tới.
Ông ta là một người đàn ông trung niên đầu to bụng phệ, đang híp mắt cười nhìn Quý Thư Khanh, “Bạn học Quý vất vả rồi, mau uống chút nước đi này.”
Nói xong, ông ta đưa chai nước tới.