Tuấn đi chân đất chạy đuổi theo Mai, bóng dáng cô gái nhỏ chạy xen qua từng cây cối chặn giữ cô lại.
Huỵch…
Do động tác chạy quá nhanh và trong người mệt mỏi dẫn đến mất sức thế nên Mai bị ngã khụy bất tỉnh. Cũng may là Tuấn đến kịp thời và ôm cô vào lòng. Miệng không ngừng gọi tên của cô từng chút từng chút Mai rơi vào trạng thái vô thức.
“Mai!!!”
[…]Rồi em cũng buông tay mỏi mệt. Vì những nỗi muộn phiền ,trong em. Vì anh cứ mang, theo hững hờ. Dù em cố gắng luôn yêu anh, nhiều hơn. Niềm đau đớn phủ bằng, tiếng cười. Giọt nước mắt rơi ngược vào tim. Từ khi bóng anh xa khuất dần. Còn em đứng bơ vơ giữa đêm lặng thầm.
Bờ vai cứ rung lên tái tê. Bàn tay em buông lạnh trong gió. Dù như thế em cũng sẽ không. Cần một bàn tay không tình yêu. Ngày mai có khi em sẽ buồn. Ngày mai có khi lòng sẽ nhớ. Dù như thế em cũng phải đi. Trên con đường không có anh?
Người ta cho rằng hai con người vô tình gặp gỡ nhau lần đầu là ngẫu nhiên. Lần thứ hai là hữu duyên, còn lần thứ ba là định mệnh. Định mệnh an bày cho một chàng trai và một cô gái số phận gì? Chỉ biết rằng giữa nam và nữ khó có thể tồn tại tình bạn. Yêu ư?
Tình yêu vốn là cơn gió thoảng.
Nhưng liệu rằng với tình yêu chân thành, họ có quay lại bên nhau?[…]
Việt Nam 9:20.
"Woa…Anh Max thật là tuyệt, em thiệt là ngưỡng mộ chị quá đi. Cứ như trong mơ vậy."– Ngọc Anh chắp hai tay lại mắt lim rim, vẻ mặt mơ màng khiến Runa và Mai nhìn cô bé mà phì cười.
"Cậu tính sao?" – Mai ngước mắt nhìn Runa hỏi.
"Mình đã chọn rồi…” – Runa cười buồn nói.
"Chọn rồi thì chọn lại” – Mai bèn nói – "Mình biết anh Max rất tốt, vì cậu mà anh ấy phải chịu nhiều thiệt thòi. Nhưng hiến thân không phải là cách báo đáp tốt nhất đâu. Cái anh ấy cần là trái tim cậu, nhưng cậu lại không thể cho anh ấy. Vậy thì hãy chọn cách báo đáp khác đi, nếu không thì chỉ càng làm anh ấy đau khổ nhiều hơn mà thôi.
"
"Mình biết, nhưng ngoài lựa chọn ở bên anh ấy mãi mãi mình còn gì có thể báo đáp anh ấy đây chứ? Anh ấy là người có tất cả, vậy thì làm sao mình báo đáp cái khác đây? Huống hồ cái anh ấy cần chính là mình."– Runa đau buồn nói.
“…”
Từ sau lần ở Ai Cập về Mai và Runa đều không gặp Rer và Tuấn dường như số phận đã để hai cô tránh mặt hai người con trai đó. Từ sau kích động của Runa, Tuấn và Mai đã ổn định hơn nhiều Mai sẽ không bỏ trốn nữa mà sẽ tự mình lo cho đứa con của mình.
Mai nghe Runa nói thì đành thở dài, im lặng. Ngọc Anh vẫn cứ nghĩ Runa sẽ quay về với Rer, nghe vậy thì không khỏi hụt hẫng cúi đầu buồn bã.
"Thật trùng hợp…" – Tiếng nói vang sau lưng cả ba người con gái làm họ giật mình.
Họ quay đầu nhìn lại thì thấy ba anh chàng vô cùng đẹp trai đang cười với họ: Rer, Đức và Tuấn.
"Có thể ngồi chung không?" – Tuấn cười hỏi.
"Dạ được!” – Ngọc Anh mừng rỡ nói.
Đức phá lên cười trêu: "Có cần anh cho em mượn thao úp mặt không?"
Ngọc Anh lườm Đức một cái khiến cậu im lặng, nhưng sau đó nhướn mày thách thức. Rồi hai đứa trẻ này thi nhau đấu mắt, chẳng ai chịu thua ai.
Ngọc Anh nguýt cậu một cái rồi quay qua nhìn hai anh chàng đẹp trai còn lại. Rer cũng nhanh chóng kéo ghế lại ngồi cùng Runa. Chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Mai, Tuấn cũng không khách sáo mà ngồi ngay vào.
"Mình có chút chuyện, mình về trước đây.” – Runa vội vàng lẩn tránh, cô đứng dậy ra về.
"Vậy, mình cũng về trước đây.” – Rer cũng đứng dậy thong thả cười chào mọi người.
"Lần khác chúng ta nói chuyện."
"Anh Rer cố lên, em ủng hộ anh!"– Ngọc Anh hớn hở reo lên.
"Cám ơn em, em gái, em dễ thương lắm." - Rer quay đầu nhìn Ngọc Anh nháy mắt cười khen ngợi.
Được Rer khen Ngọc Anh khoái chí cười tươi nhưng sau đó cô gặp ngay bộ mặt nham nhở của Đức liền bĩu môi nói:" Đúng là quỷ ám mà."
Ngọc Anh bực tức đứng dậy nói: "Chị! Em về trước đây." Nói rồi cô đứng dậy bỏ đi một nước.
Đức cũng đứng dậy gãi đầu nói: "Thật ngại quá, em cũng về trước đây, bị bà xã giận rồi."
Nói rồi vội vàng đuổi theo Ngọc Anh. Ngọc Anh ra tới đường liền quẩy tay tìm taxi, một chiếc taxi chờ tới, cô vừa mở cửa ra thì bị một cánh tay kéo lại. Đức đưa một tờ polime 200 ngàn cho tài xế nói:
"Làm phiền chạy đi."
Tất nhiên người tài xế liền rồ ga chạy mất. Ngọc Anh tức giận trợn mắt nhìn Đức hỏi: "Anh làm vậy là sao."
"Anh chở em về.” - Đức chỉ đáp gọn lọn bốn chữ.
"Không thèm, chẳng thà tôi đi xe buýt."– Nói rồi cô quay lưng bước đến trạm xe buýt.
"Anh thật không hiểu, một người vừa đẹp trai thông minh sáng sủa như anh mà em lại không ưng thì thật là lạ. Chắc không phải em thích người cùng giới chứ?" - Đức cười trêu.
"Chắc là vậy rồi, nếu vậy em phải dán giấy lên trán báo cho người ta biết tránh tình trạng
bị theo đuổi như vầy." - Đức vẫn không thôi trêu cô.
Ngọc Anh tức giận vô cùng, cô đứng lại bặm môi nói: "Anh nói ai bị đồng tính hả."
"Thì em chứ ai."
"Xía! Anh mà thông minh sáng sủa à. Phải rồi sáng sủa, chiều sủa tối sủa, nửa đêm tru.”
"Em…Hồ Ly Tinh...”
" Không phải sao? Anh nói anh thông minh. Vậy tôi hỏi anh con chuột nào đi bằng hai chân."
"Chuột Mickey.” – Đức nghiêng đầu nghĩ một cái liền trả lời.
"Vậy con vịt nào đi bằng hai chân."
"Vịt Donal.” – Đức không cần suy nghĩ cũng đưa ra được câu trả lời nhanh chóng.
Nhưng Ngọc Anh đã phá ra cười: " Haha…Vậy mà bảo mình thông minh. Ngay cả con nít lên ba cũng biết được tất cả các con vịt đều đi bằng hai chân. Hóa ra trí thông minh của anh chỉ bằng một đứa bé ba tuổi mà thôi."
Đức bị Ngọc Anh chơi khăm, anh tức lắm nhưng cũng đành nuốt cục tức xuống bụng. Sau đó cười ranh ma nói: " Ít ra thì em cũng công nhận là anh đẹp trai đúng không?"
Ngọc Anh liền bị tắt nụ cười ngay lập tức, cô hậm hực đi tới trạm xe buýt. Đức cười đắc ý ung dung bỏ tay vào túi bước theo sau.
"Hồ Ly Tinh...Chờ anh với."