Sự Trả Thù Của Ác Nữ

Chương 39: Ngày Hội Máu - Vampier(2).

"Em có chắc nó sẽ cứu được anh ta không?” - Tuấn nhìn cô hỏi không phải anh không tin cô bởi vì anh sợ nó sẽ gây hại cho cô.

"Em cũng không chắc nhưng đây là biện pháp của người cổ đại em cũng muốn thử. Anh hãy mau giúp em mở miệng anh ấy ra đi." - Runa vẫn chần chừ nhưng cô cũng không dám chắc nó sẽ cứu được Max hay không nữa nhưng cô cũng không muốn buông bỏ.

"Được rồi, em hãy tin vào bản thân mình đấy Runa bởi vì anh tin em cho dù có bất cứ chuyện xảy ra anh sẽ vẫn tin em và đồng ý nghe theo em."

Runa lặng im không dám trả lời anh cô biết mình đã hoàn toàn sai lầm khi đêm đó đến nói chuyện với anh. Và để mọi chuyện trở nên như thế này. Không suy nghĩ nữa cô liền bóp cổ chặt cổ con rắn nhỏ từng giọt máu xuống cổ họng của Max. Phút chốc mùi máu hăng nồng nặc bốc lên khiến người ta buồn nôn làm sao nhưng cô vẫn chịu được không dám thở nữa.

"Khụ ọe...Khụ."

Tiếng ọe đó khiến cô dừng động tác lại quay lại nhìn cả Tuấn nữa là Mai. Mai không chịu được mùi tanh nên đã tỉnh dậy, Runa liền để con rắn sang một bên nó yếu ớt bò nhè nhẹ không phương hướng vào xó tường.

"Mai cậu ổn chứ?" - Runa quay sang chỗ cô ấy rồi đặt tay lên trên bụng. Tay Mai động mạnh nhảy loạn lên cô ấy đang kích động tới đứa bé.

"Không sao, ổn rồi!"- Mai rụt tay mình lại quay đi nói nén những giọt nước mắt đau thương trong lòng.

"Mặc thêm áo vào kẻo lạnh." - Tuấn tới bên Mai khoác chiếc áo khoác của mình cho cô ấy. Mai bất động không nhúc nhích và cũng không nói gì cả.

Tiếp đó là những tiếng bước chân rồn rập chạy tới, không phải một người mà nhiều người.

"Có người tới, rất đông?"- Runa nhìn ra phía cửa nói.

"Là cảnh sát đấy, lúc tới đây anh đã gọi cho họ." - Tuấn quay lại bên chỗ con rắn và nói. Đúng như anh nói ập vào là những người mặc quân phục cảnh sát của Ai Cập.

"Mọi người vẫn ổn chứ? Chúng tôi tìm mãi mới thấy căn mật thất này." - Một người đàn ông bộ quân phục màu vàng vội vàng hỏi.

"Chúng tôi may mắn thoát chết, ông hãy đưa người đàn ông đang nằm kia đi bệnh viện đi cả cô gái kia nữa."- Tuấn chỉ Mai và Max nói.

"Chúng tôi rõ rồi."

"Hãy gϊếŧ con rắn kia đi và cần thận nọc độc của nó đấy."- Tuấn không quên nhìn lại con rắn hổ mang đang ở xó tường kia.

"Đừng đừng gϊếŧ nó...Đừng...Làm ơn." - Tiếng thét kinh hoàng vọng lại từ phía xa kia một người phụ nữ tiều tụy tóc bạc phơ buông xuống đôi vai gầy gò. Bên cạnh là người đàn ông tuấn tú không ai khác là Rer và Hà Phương.

"Không được gϊếŧ nó." - Rer nghiêm nghị ra lệnh rồi nhìn tới Runa gương mặt quần áo dính đầy máu me và bẩn thỉu.

"Bây giờ phải làm sao thưa cậu?" - Viên cảnh sát lo lắng nhìn lại Tuấn và Runa.

"Cứ gϊếŧ nó đi. Để lại chỉ gây hại cho con người mà thôi." - Tuấn trả lời nhanh chóng.

"Đừng làm ơn, Rer anh đừng để cho họ gϊếŧ nó mà Rer ngăn họ lại đi. Bây giờ chúng ta sắp lấy nhau cơ mà anh không lo cho tính mạng của em sao? Em sẽ đưa thuốc giải cho cô ta nhưng đừng gϊếŧ nó. Rer?"- Hà Phương khóc lóc thảm thiết ôm Rer.

Lấy nhau? Anh và cô ta sẽ lấy nhau?

Hà Phương làm cho Rer khó sử nhìn Runa nhưng cô không nhìn lại anh. Bởi vì đó chính là ánh mắt cầu khẩn, nhìn lại Hà Phương cô cũng đoán ra được vài phần cô ta không muốn để họ gϊếŧ con rắn.

"Trả nó lại cho cô ta đi." - Runa buông lời nhẹ nhàng.

"Cảm ơn cô, thuốc giải đây cảm ơn cô!" - Hà Phương vẫn không buông tay Rer ra mà cứ như vậy Runa chỉ thờ ơ không nhìn anh nữa chỉ cầm lấy lọ thuốc.

"Chúng ta đi thôi, Tuấn." - Sau đó Tuấn cùng dắt tay Runa đi qua hai người họ. Runa thờ ơ bước qua không nhìn anh mà nắm chặt lọ thuốc trong tay.

**

Tiếng xôn xao với tiết tấu mạnh mẽ bắt đầu vang lên.

Tiếng gào thét đan vào nhau tạo thành một tần sóng mãnh liệt như lửa, như thủy triều đang dâng cao nhấn chìm cả nơi yên tĩnh này!

Một đường ánh sáng lóa mắt đột ngột phát sáng, giống như pháo hoa bung xòe trong đêm tối chiếu vào người Runa và Tuấn.

"Thưa anh có phải là con gái của ông trùm hắc đạo Vicky là hậu duệ của Cleopatra nữ hoàng xinh đẹp và quyền lực trong lịch sử Ai Cập cổ đại không?"

"Cleopatra không phải là bị con rắn hổ mang đã cắn chết mà là tự tử đúng không?”

"Và con rắn đó đã sống nhờ máu của cô Hà Phương để sống cho tới bây giờ, vậy lễ hội máu Vampire đã đã phân thua thắng bại chưa?"

"Có phải cô Hà Phương hậu duệ của nữ hoàng Cleopatra sẽ lấy Rer ông chủ tập đoàn đứng đầu Hắc đạo và sẽ đính hôn trong tháng sau không?"

"Vậy cô sẽ làm gì? Để ngăn chặn hay sẽ bỏ đi để họ lấy nhau hả cô Runa. Hai người yêu nhau lắm mà?”

“…”

Hàng loạt câu hỏi của phóng viên và nhà báo vang lên rộn rã làm Runa suýt nữa ngã. Cũng may có Tuấn đằng sau đỡ cô làm cô giữ vững được thân thể mình. Anh ấy sẽ lấy cô ta ư? Cô tự cười bản thân mình, nhưng cũng không trả lời đám phóng viên. Tuấn thấy hành động đấy của cô liền bước lên trước trước mặt đám phóng viên.

"Tôi thành thật tuyên bố là tôi với Runa bắt đầu đang quen nhau, không chỉ suốt hành trình gian nan hôm nay tôi đã thấy mình thực sự đã thích và yêu cô ấy rồi. Thế mọi người đừng hỏi cô ấy bất kì chuyện gì về hai người kia nữa." -Tuấn nói rõ ràng từng chữ một rồi nắm lấy tay Runa giơ lên trước ống kính màn hình khiến cô vô cùng hốt hoảng mà không nói lên lời.

Rồi quay lại phía sau là Rer đang đỡ Hà Phương và phía bên kia là Mai gương mặt tái xanh không còn giọt máu. Mai vội vàng vứt chiếc áo của Tuấn đã khóac cho mình và chạy đi.

Runa bây giờ đang lạc trong vô thức không có lối ra, cô không nghe thấy gì nữa cả liền kéo tay Tuấn đẩy anh chạy đuổi theo Mai. Cô không muốn vì cô mà họ mãi mãi không thể đến được với nhau, cô đã ân hận lắm rồi.

"Mai...Mai...Dừng lại đi."