Cô bị ánh mắt của anh nhìn cô không thể chối từ. Cô ngoan ngoãn ăn hết. Tô cháo quả thực rất to, bình thường cô không thể nào ăn hết, nhưng cả ngày hôm qua cô không có ăn gì, nếu để trước mặt cô một con bò, chắc cô cũng sẽ ăn hết. Tô cháo rất ngon, cô ăn đến muỗng cuối cùng.
Rer nhìn thấy cô ăn hết tô cháo cảm thấy hài lòng: "Ăn nữa không?"
Cô lắc đầu. Dường như cô đã có chút sức lực.
"Anh định biến em thành heo à?"
"Không sợ không sợ, anh có thể vỗ béo cho em mà, cô ngốc." Rer mỉm cười trêu ghẹo.
Chợt cô nhìn xuống người mình, cô đang bận một bộ đồ ngủ của con trai, cô hoảng hốt giở tấm chăn ra nhìn. Đúng là cô đang bận một bộ pijama của nam.
Bộ đồ ngủ của Rer…Làm như không có gì xảy ra trước thái độ hốt hoảng của cô, Rer nói:
" Vì không có đồ nữ nên đành lấy đồ của anh cho em bận. Bộ đồ cũ có nhiều mồ hôi nên phải thay ra cho thoải mái."
Chuyện này thì cô hiểu, nhưng cái chính là làm sao thay cho cô. Ai thay cho cô. Lần trước sau khi bị thương, anh chỉ có một mình, vậy thì người thay cho cô chính là anh. Nghĩ đến đây Runa đỏ hết cả mặt.
"Này, anh chưa làm gì em khi chưa được sự cho phép của em đâu nhá, aha."
Câu nói này khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng khiến cô xấu hổ đến chết đi được. Cô cúi đầu xuống để che giấu khuôn mặt đỏ hồng của mình. Rer nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào mắt cô. Trái tim cô như muốn ngừng đập, cô hiểu rằng mình không tài nào thoát ra được. Khuôn mặt cực kỳ quyến rũ của Rer đang dần dần tiến sát vào khuôn mặt xinh đẹp của Runa.
Cốc…Cốc…
"Cậu Rer, có cậu Max đến tìm ." - Tiếng một người phụ nữ vang lên sau cánh cửa. Nhờ vậy Runa mới thoát ra khỏi sức hút của Rer, cô quay mặt đi nghe thấy tiếng thở dài của Rer.
"Đến đúc lúc không cần thế không biết."
"Ha ha…Lêu lêu." - Cô lè lưỡi trêu Rer.
Anh đứng lên mở cửa và căn dặn: "Thím vào giúp cô ấy thay đồ giùm cháu."
Người phụ nữ dạ một cái rồi đi vào. Bà nhìn Runa ân cần hỏi:
"Cháu sao rồi."
"Cám ơn bác, cháu khỏe rồi."
"Để bác giúp cháu thay đồ."
"Dạ không cần đâu. Cháu tự làm được."
"Đừng ngại. Cậu Rer đã dặn dò, tôi không dám trái ý. Cô làm vậy khiến tôi khó xử." - Bà vội đến bên cạnh Runa sắp xếp lại chăn cho ngay ngắn. Rồi cầm đồ đến cho cô thay.
"Hôm qua là bác giúp cháu thay đồ à."
"Đúng vậy. Tôi cũng ngạc nhiên lắm. Tôi chưa bao giờ thấy cậu Rer dắt về một cô gái nào. Cháu là người đầu tiên." - Bà nhìn khuôn mặt xấu hổ của Runa cười nói tiếp.
"Tôi coi cậu Rer từ nhỏ đến lớn, nhưng chưa bao giờ tôi thấy cậu như bây giờ. Cả đêm qua cậu ấy ở đây chăm sóc cho cháu. Sáng nay còn dậy nấu cháo nữa chứ. Tôi suýt chút đứng tim vì chưa bao giờ tôi thấy cảnh này. Cậu ấy chắc là yêu cháu lắm."
Xuống nhà Rer đã thấy Max đi đi đi lại trong phòng khách rồi điệu bộ sốt sắng vô cùng.
"Sao mới sáng sớm anh lại đến đây?" – Rer hỏi.
"Runa đâu, mau đưa cô ấy ra đây." - Max túm cổ áo của Rer hét lên.
"Bình tĩnh cô ấy đang nghỉ ngơi chỗ tôi, không cần anh hai phải bận tâm làm gì." - Rer kéo nhè nhẹ tay Max ra nói nhẹ nhàng.
Có tiếng bước chân đi xuống lầu, cả hai lập tức quay đầu lại. Runa bận một chiếc váy màu xanh lá cây của nhà thiết kế nổi tiếng khiến cho cô nàng xinh đẹp hơn. Trái tim của hai chàng trai lỗi nhịp cùng lúc.
"Max có chuyện gì vậy?" - Runa lên tiếng hỏi.
"Runa, Runa em nên đi theo anh…Cry cô ấy có chuyện rồi."
Choang...
Max gấp gáp nói khiến chiếc ly trên tay Runa rơi xuống vỡ choang ra làm nhiều mảnh, nước mắt cô vỡ vụn, em gái cô làm sao chứ?.
"Con bé đang ở đâu?" - Runa chạy chân trần xuống nhẫm vào đám thủy tinh nhưng cô không có đau.
"Đang ở bệnh viện, đi thôi." - Max nói rồi kéo tay Runa bỏ đi nhưng Rer…
"Em sẽ đi sao Runa…" - Rer giữ tay còn lại của cô.
"Bỏ ra, cho cô ấy đi!" - Max quát lên.
"Em hãy nói đi, em lại bỏ anh sao? Runa."- Rer mặc kệ lời quát tháo của Max mà nói với cô.
"Buông em ra, buông em ra."- Runa cô thực sự cũng không muốn bỏ Rer nhưng đấy là em gái cô, cô không thể bỏ nó được.
Bốp...
Một cú đấm của Max làm cho Rer ngã bật về phía sau: "Mày nên biết điều đi Rer à."
"Chúng ta đi thôi." - Nói xong Max kéo tay Runa chạy đi ra khỏi ngôi nhà.
Ở lại là tiếng gào thét của Rer và tiếng đập phá đồ đạc của anh.
Người ta cho rằng hai con người vô tình gặp nhau là do ngẫu nhiên. Định mệnh an bày cho một chàng trai và một cô gái số phận gì? Chỉ biết rằng giữa nam và nữ khó có thể tồn tại tình bạn. Yêu ư? Tình yêu vốn là cơn gió thoảng.
[…]Ngoài ô cửa là mưa rơi...Em phải trách mình ngây thơ?Tại sao cứ đợi anh quan tâm nhiều hơn...
Em chỉ đứng đằng sau nhiều điều.Trong cuộc sống của anh bây giờ
chỉ vì…Vì không thể giữ dây tơ...Tình mình.
Tình yêu mù quáng là khi yêu lầm.
Một người vương vấn còn yêu đơn phương một người nhẫn tâm![…]
“Chuẩn bị…Xuất phát.”
Tiếng còi vừa huýt lên thì năm chiếc xe lao đi với vận tốc chóng mặt. Những người ở lại hò hét cổ vũ ầm ĩ cả lên.
Rer rất thích cảm giác của tốc độ, nó khiến anh quên đi mọi buồn phiền. Mỗi khi có chuyện buồn anh đều tìm cách đua để xua đi sự buồn phiền của mình.
Chiếc xe của Rer đang đứng đầu, anh đã vượt qua các đối thủ khá xa. Anh đang đi trên con đường mà anh đã gặp cô ấy. Hình ảnh của Runa cứ tràn ngập trong trí óc của anh. Anh nhớ từng nụ cười, vẻ tinh nghịch của cô khi trêu anh, vẻ lạnh lùng ngụy tạo của cô. Tất cả mọi hình ảnh của cô lại như một thước phim lần lượt được chiếu.
Cảm giác nhớ nhung này chính là yêu. Anh đã yêu cô ấy đến điên cuồng rồi, đây không phải là ngộ nhận. Cảm giác thoải mái mà tốc độ đem đến cho anh không thể đẩy lùi hình bóng của cô ấy. Nhưng cô lại đi theo Max mà rời bỏ anh?
Một thùng rác đang nằm chắn ngang đường xe chạy. Không được rồi, anh không thể tránh nó vì tốc độ quá nhanh. Nãy giờ đầu óc anh ở nơi đâu nên không thấy cái thùng rác nằm ngã trên mặt đường.
Két...Rầm…
Xe của Rer lao vào thùng rác đẩy nó đi một đoạn dài trước khi ngã xuống. Đầu đập mạnh xuống đất, Rer có một cảm giác mơ hồ trước khi ngất xỉu.
Runa...
Rer nằm ở bệnh viện đã một tuần lễ rồi. Ba cậu chỉ đến thăm anh có một lần rồi lại tất bật về, đối với ông công việc còn quan trọng hơn. Chỉ có người giúp việc chăm nom cho anh. Phòng của Rer là phòng đặc biệt, đầy đủ tiện nghi, rất yên tĩnh nhưng chính sự yên tĩnh này lại khiến nỗi cô đơn của Rer kéo dài hơn.
Cánh cửa phòng bậc ra, Tuấn tiến vào trách: "Sao cậu lại không cho bác sĩ điều trị. Cũng không chịu uống thuốc, cậu muốn chết à?"
"Mình muốn yên tĩnh nhưng họ cứ đến làm phiền hoài." – Rer lạnh nhạt nói.
"Cũng may hôm đó cậu thắng kịp nếu không, không biết hậu quả sẽ ra sao. Cậu cũng thật là, đã bảo đội mũ bảo hiểm mà không nghe. Cậu để đầu óc đi đâu mà không thấy thùng rác trước mặt vậy."
"Lúc đó…Trong đầu mình chỉ nghĩ đến cô ấy.”- Rer ngập ngừng nói.
"Cậu yêu cô ấy rồi phải không?"
"Chắc vậy…Còn cậu?"
"Lần trước khi cậu hỏi mình, mình cũng không dám chắc…Mình sợ chỉ là bị cô ấy thu hút nhất thời thôi."
"Còn Mai?"
"Đối với mình có lẽ mình với Mai hữu duyên rồi nhưng ngay đêm cậu bảo mình suy nghĩ đó. Thì Runa đã tới gặp mình và cho mình lời khuyên sau đó, càng ngày mình càng nghĩ đến cô ấy, cảm thấy nhớ cô ấy. Mình biết mình đã yêu rồi."
"Hai chúng ta cùng yêu một cô gái và Runa ấy chính là…Yến!"
Cái từ thốt ra ở cuối làm cho Tuấn trợn mắt lên nhìn lại Rer: "Không phải vậy chứ? Bảo sao khi ở bên cô ấy mình lại cảm thấy ấm áp quen thuộc."
"Thật buồn cười."- Rer cười đau đớn nói.
"Vì vậy cậu tự hành hạ mình à. Không cho bác sĩ chữa bệnh."
"Mình nhớ cô ấy…"
"Cậu không muốn gặp lại cô ấy à."