Khi Chu Diệu tìm được Nguyễn Đại, thì cô đang ngồi một mình ở trên ghế dài ở trạm dừng xe bus, ánh đèn đường mờ nhạt phát họa hình dáng thon gầy của cô, sống lưng lẻ loi cô quạnh, vô cớ khiến người ta thương tiếc.
Cô cúi đầu, cổ trắng nõn như ngọc, khuôn mặt nhu thuận bị tóc dài che hơn nửa, loáng thoáng nhìn thấy đường nét tinh xảo và chiếc cằm thanh tú, cùng với ...... vai trái bị máu nhiễm đỏ.
Cô ấy quả thực bị thương.
Chu Diệu hô hấp ngừng một chút, yên lặng nhìn cô, đôi mắt đen nhánh bỗng thêm sâu, chậm rãi bóp chặt tay.
Lúc ấy chai bia kia thực sự đập trúng cô.
Trước đó bởi vì ánh sáng mờ ảo, mà Nguyễn Đại lại mặc bộ quần áo đậm màu, nên vết máu sẽ không thấy được rõ ràng, lại chẳng ai nhìn ra cô bị thương.
Một mình một người cô phảng phất thoát khỏi ngụy trang, trên mặt không còn nụ cười nữa, mà là nhíu chặt lông mày, bộ dáng đau đớn khó nhịn.
Chu Diệu nhìn thấy cô nhấc cánh tay cẩn thận chạm vào vết thương ở vai, lập tức đau đến thở dốc, môi trắng bệch.
...... Cái đồ ngốc này.
Chu Diệu nhắm mắt lại, dù có máu lạnh kiểu gì đi nữa cũng không có cách nào làm như không nhìn thấy, càng đừng nói cô vì hắn mà bị thương.
Sắc mặt hắn lạnh lẽo, môi mỏng mím chặt, chân dài bước qua.
Đêm đen gió to, trăng sáng sao thưa, đầu tháng chín vào thu, ban ngày tuy còn nắng nóng như ngày hè, nhưng ban đêm lại có chút se lạnh.
Nguyễn Đại hơi co người, ỉu xìu cúi đầu, trong lòng không ngừng thở dài.
Cô hiện tại chính là hối hận, vô cùng hối hận, cảm thấy bản thân thật là một kẻ giỏi tìm đường chết.
Vết thương ở bả vai có bao nhiêu đau, hình như cô liền có bấy nhiêu ngu xuẩn.
Cô trực tiếp nói với Chu Diệu bản thân bị thương không phải được rồi sao, đây rõ ràng là cơ hội tốt để tranh thủ đồng tình và đòi lấy báo đáp từ hắn !
Nhưng chính bởi vì cái lòng tự tôn chết tiệt này, cứ như vậy bị cô bỏ lỡ mất, còn dùng cái thái độ kiêu ngạo muốn hắn một hai đưa cô về nhà, sau cùng giống bộ dạng cố tình gây sự vậy.
Sau tối hôm nay, hắn khẳng định càng chán ghét cô luôn rồi.
Nguyễn Đại âm thầm ảo não, trong khoảnh khắc bị đập cô nên thừa cơ ngã vào lòng hắn, học như phim truyền hình mà diễn, vô cùng chua xót mà nói với hắn :" Chỉ cần anh không sao, em cái gì cũng nguyện ý làm, cho dù là chết ......"
Mà Chu Diệu dưới cơn thịnh nộ, cuối cùng phát hiện tình cảm của mình đối với cô, sau đó giống như bật hack nhanh chóng giải quyết mấy tên lâu la, sau đó bế cô lên, lo lắng không yên đưa cô đến bệnh viện.
Cuối cùng đại kết cục viên mãn.
Nguyễn Đại càng nghĩ càng cảm thấy ngột ngạt, như lời Hạ Oánh Tây nói, cô chỉ cần giả vờ đáng thương một chút, có lẽ bọn cô sớm đã happy ending rồi.
Cô suy nghĩ quá nhập tâm, không phát hiện bên cạnh chợt có người đến gần.
" Này."
Một giọng nói lạnh lẽo từ phía trên truyền tới, từ tính trầm thấp, thanh âm thiếu niên sạch sẽ, nghe kỹ sẽ phát hiện mang theo vài phần nôn nóng.
" Cô còn ngồi ngây ở đây làm gì, mau đứng lên, chúng ta đi bệnh viện."
Giọng nói này vừa vang lên, Nguyễn Đại không dám tin mở to mắt, còn nghĩ rằng mình xuất hiện ảo giác, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Thiếu niên mặc áo trắng quần đen vô cảm rũ mắt nhìn mình.
Tóc đen mắt lạnh, da trắng môi mỏng, đường nét mặt mũi lãnh cảm gọn gàng.
Vì đứng nghịch sáng, ánh mắt hắn đen láy, không rõ vui buồn.
" Chu, anh Chu Diệu, sao anh ở đây ?" Nguyễn Đại líu lưỡi, vẻ mặt khϊếp sợ của tiểu bạch hoa khó được không phải giả vờ.
" Anh không phải ngồi xe đi rồi ư ?"
Cô có chút hoảng hốt, tình này cảnh ấy và lần đầu gặp anh trong đêm mưa kia giống nhau xiết bao, khiến cô có loại ảo giác thời gian như lùi lại.
Dường như cái gì cũng chưa thay đổi.
" Nhiều lời." Chu Diệu mới không muốn giải thích, ánh mắt nhìn bả vai trái của cô, " Vai thế nào, đau không ?"
" Vẫn ổn." Nguyễn Đại vô thức nói.
" Được." Chu Diệu gật đầu, tay cắm vào túi xoay người, " Vậy đi thôi."
Nguyễn Đại lại sửng sốt, " Đi đâu ?"
Chu Diệu không kiên nhẫn, " Lúc nãy không phải nói rồi, bệnh viện, lẽ nào cô muốn ở đây đợi xe bus ?"
" ...... Ồ."
Nguyễn Đại muốn nói ở trạm xe bus cũng có thể gọi taxi, nhưng trông thấy sắc mặt u ám của hắn, vẫn nên cái gì cũng không nói, ngoan ngoãn đi sau hắn.
" Cái đó, sao anh biết em bị thương ?"
Chu Diệu nhàn nhạt nói :" Đoán."
Nguyễn Đại chớp chớp mắt, chuyển hướng hỏi :" Vậy anh biết em như thế nào bị thương không ?"
Chu Diệu trầm mặc, không lên tiếng.
Hắn quả nhiên biết ! Mắt Nguyễn Đại sáng ngời ngời, thừa dịp truy hỏi :" Anh không chút bày tỏ ư ?"
Chu Diệu cuối cùng mở miệng :" Tôi sẽ trả tiền thuốc men."
" ......"
Chỉ cái này ? Chỉ cái này ?
Nguyễn Đại tức đến suýt nữa phun búng máu.
Quả nhiên cái gì mà bế kiểu công chúa lấy thân báo đáp đều là phim truyền hình gạt người.
Có thể là cảm nhận được u oán của cô, cũng có thể là chê bai cô đi chậm như rùa, Chu Diệu phía trước đột nhiên dừng bước chân, bực bội "chậc" một tiếng, sau đó nhanh chóng đi tới cạnh cô, đưa lưng xổm người xuống về phía cô, lời ít ý nhiều :" Lên đi."
Nguyễn Đại không rõ nguyên do :" Hả ?"
" Tôi cõng cô." Chu Diệu nhíu mày đẹp, " Cô đi quá chậm."
" Ồ, được !"
Nguyễn Đại vui mừng hớn hở phản ứng lại, như là sợ hắn đổi ý, không màng bả vai đau đớn, tay chân đồng thời leo lên lưng hắn, gắt gao ôm chặt lấy cổ hắn.
Chu Diệu cảm giác một cỗ sức mạnh cực lớn, khiến hắn phải tiến lên hai bước mới đứng vững thân thể, mạnh mẽ thế này, hắn có loại cảm giác bị lừa gạt.
" Bả vai cô thực sự bị thương ?" Hắn nghi ngờ hỏi.
" Đúng vậy, đau lắm." Nguyễn Đại nằm trên lưng hắn, cười cong cả mắt, giọng cuối hơi hơi cao lên, vui sướиɠ nhảy nhót, " Anh Chu Diệu, anh phải chịu trách nhiệm với em mới được."
Chu Diệu cõng cô đi về phía trước, giọng điệu lười nhác, " Cô muốn chịu trách nhiệm như thế nào ?"
Nguyễn Đại :" Lấy thân báo đáp ấy."
" Không thể nào." Chu Diệu mắt nhìn phía trước, nhàn nhạt nói :" Tôi không hứng thú với cô."
" Ở chung lâu dần thì sẽ có mà ?" Nguyễn Đại không phục.
Chu Diệu cười lạnh một tiếng, không nói nữa, cùng một lời đã nói vô số lần, cô không chán, nhưng mà hắn chán rồi.
*
Chu Diệu vốn muốn bắt xe đưa cô đi bệnh viện, nhưng vừa lúc nhìn thấy gần đó có một phòng khám nhỏ, vì không muốn làm chậm trễ thời gian, hắn liền cõng Nguyễn Đại qua đó.
Bên trong phòng khám chỉ có một chị bác sĩ trực ban, chị ấy nhìn thấy vết thương bả vai Nguyễn Đại, vội vàng bảo Chu Diệu dìu cô đến giường bệnh, sau đó bảo hắn tránh mặt một lát, chị ấy cần phải cởϊ áσ Nguyễn Đại mới kiểm tra được tình hình vết thương.
Chu Diệu cũng không có ý muốn nhìn, vốn tính đi ra rồi, chợt nghĩ tới gì đó, động tác khựng lại, ngược lại giống hệt một tên vô lại dựa vào tường không đi.
" Tôi không ra ngoài."
" Cậu nói gì ?" Chị bác sĩ nhăn mày, Nguyễn Đại cũng khó hiểu nhìn qua.
Chu Diệu hai tay ôm ngực, quang minh chính đại nhìn chằm chằm Nguyễn Đại, cười đến ngả ngớn tản mạn, giọng điệu cà lơ phất phơ, " Bác sĩ, chị có điều không biết, cô ta là vợ chưa cưới của tôi, tôi có gì không thể nhìn chứ ?"
" Thật là bậy bạ !" Chị bác sĩ mặt trầm xuống, chỉ cánh cửa, " Cậu mau ra ngoài !"
Chu Diệu hất cằm, chỉ Nguyễn Đại, " Không tin chị hỏi cô ta đi."
Nguyễn Đại trầm mặc nhìn thẳng hắn, nhìn thấy vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong mắt hắn.
Cô biết là hắn cố ý, hắn chính là muốn dùng cách này để ép cô chính miệng lên tiếng phủ nhận mối quan hệ của bọn họ.
" ...... Bác sĩ, không sao, anh ấy muốn nhìn thì cứ nhìn đi." Nguyễn Đại cố làm ra vẻ điềm tĩnh mà cười lên, sau đó xoay người, đưa lưng về phía Chu Diệu dùng tay phải không bị thương vén vạt áo lên, làn da trắng nõn lồ lộ hiện ra trong không khí.
Toàn thân thiếu niên căng cứng.
Nguyễn Đại không nhanh không chậm nhấc lên, có vẻ thực sự không để tâm trong phòng còn có một thằng đàn ông, vén được một nửa, lúc sắp đến dây áσ ɭóŧ màu đen, cô nghe thấy tiếng "phanh" vang lên, mặt Chu Diệu đen thui quẳng cửa rời đi.
Một giây kia, Nguyễn Đại bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, liền biết cô cược chính xác.
" Bạn trai này của em tính tình thật lớn." Chị bác sĩ lắc đầu, nhìn cô gái đỏ bừng cả mặt, trêu chọc nói :" Ở bên cậu ta thực vất vả nhỉ ?"
Nguyễn Đại cười lắc đầu, " Anh ấy thực sự rất tốt."
Nếu không sau cùng cũng không bỏ đi rồi.
Quả thật cô vẫn luôn đang thử điểm mấu chốt của hắn, hắn cũng luôn thử cô.
Hắn hầu như chưa thắng nổi cô.
Chị bác sĩ không lắm lời nữa, sau khi cởi bỏ áo cô, cẩn thận kiểm tra tình trạng vết thương, may mắn chỉ là vết thương ngoài da, thoạt nhìn dọa người, đồng thời không bị thương đến xương cốt, hơn nữa máu cũng gần như ngừng chảy.
Chị ấy bôi thuốc cho Nguyễn Đại, sau đó tỉ mỉ băng bó lại, " Lúc tắm rửa phải chú ý không được chạm vào miệng vết thương, qua một tuần liền tốt hơn thôi."
" Cám ơn bác sĩ." Nguyễn Đại mặc áo vào, gật đầu cảm ơn.
Chị bác sĩ cười nói không cần khách sáo, sau đó liền cầm lấy khay ra ngoài, gọi Chu Diệu vào.
" Không sao chứ ?" Chu Diệu đi tới bên giường, bộ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, hắn từ cao chăm chăm nhìn cô, mắt hẹp dài khẽ híp, không rõ cảm xúc.
" Vâng." Nguyễn Đại ngẩng đầu cười với hắn, " Rất khuya rồi, chúng ta mau về thôi !"
Nói xong cô muốn xuống giường mặc giày vào, thiếu niên chợt đưa tay bóp lấy cằm cô, khiến cô phải ngẩng đầu, " Đợi chút."
Nguyễn Đại nghi hoặc ngước mắt, " Sao thế ?"
Gương mặt thiếu nữ hoàn hảo, kiểu vẻ đẹp của thuần thiên nhiên, mỗi khi cô tỏ ra vẻ mờ mịt, luôn có thể gợi lên tà niệm sâu nhất trong nội tâm của người khác, muốn hung hăng ức hϊếp cô.
Trên thực tế, Chu Diệu đã làm như thế.
" Nói đi, rốt cuộc cô như thế nào thì mới chịu giải trừ hôn ước ?" Khóe môi hắn hơi nhếch, ý cười lại không vào đáy mắt, giọng nói thờ ơ nghe thì có vẻ ngả ngớn và bạc tình, ngón tay hắn bóp cằm cô chậm rãi rời đi, bàn tay hơi lạnh thật mạnh sượt qua môi cô, ý tứ không rõ lại vuốt nhè nhẹ.
Tràn ngập kɧıêυ ҡɧí©ɧ và ám thị tìиɧ ɖu͙©.
Nguyễn Đại ngây người, toàn thân căng cứng, hiển nhiên không thể thích ứng sự đυ.ng chạm khác phái thân mật như vậy, hơn nữa còn không có bất kỳ chăn nệm nào.
Ngón tay hắn ấm áp khô ráo, đôi môi mềm mại của cô bị giày vò đến đỏ bừng, chỗ chạm vào như mang theo dòng điện, tê tê dại dại mà chảy qua l*иg ngực, trái tim đập nhanh như bay.
" Có vậy mà không chịu nổi rồi ?" Chu Diệu cảm nhận được vẻ bài xích của cô, cười mỉa một tiếng rồi rút tay về, quay lại dáng vẻ không nóng không lạnh như trước đây của hắn, " Nếu sợ thì về sau đừng tới gần tôi nữa."
Hắn vứt xong lời cảnh cáo liền muốn đi.
" ...... Đợi đã !" Nguyễn Đại như là mới hoàn hồn, vội vã bắt lấy tay hắn, sau đó dùng sức ném hắn về phía mình.
Chu Diệu căn bản không nghĩ đến cô sẽ hành động như vậy, đột nhiên không kịp đề phòng bị cô quăng lên giường, mà Nguyễn Đại bắt lấy thời cơ, lật người cực nhanh, cả người cưỡi lên hắn, mặt đỏ bừng, căng thẳng đến độ lắp ba lắp :" Vừa, vừa rồi là em chưa có sự chuẩn bị, chúng ta lại một lần nữa !"
" Cô ......" Chu Diệu còn chưa phản ứng, liền trông thấy Nguyễn Đại đỏ mặt nhắm mắt lại, hôn thẳng qua.
" ......"
Chu Diệu hiếm được có lúc ngơ ngác, nhìn cô gái đang gần ngay trong gang tấc, cô nhắm chặt mắt, đỏ mặt đến nghiêm trọng, tựa tháng ba hoa đào minh diễm xinh đẹp, thêm vài phần mê hoặc.
Thời gian phảng phất như dừng lại ở thời khắc này.
Trái tim Nguyễn Đại đập nhanh như trống bỏi, đã làm xong công tác chuẩn bị bị hắn đẩy ra, nhưng đợi mãi không thấy hắn làm gì cả, đang muôn phần xấu hổ, nghe thấy thiếu niên hơi mang chút cổ quái hỏi - -
" Cô ...... hôn mũi tôi làm gì ?"
Tác giả muốn nói : Nguyễn Đại T^T : Lần đầu tiên khẩn trương quá nên hôn nhầm chỗ. Hu hu~
Làm sáng tỏ một chút :
Nữ chính yêu nam chính không phải phần tình cảm nhất thời xúc động, khi đó nam chính đối với nữ chính của chúng mình không tồi, xem như em gái mà chăm bẵm, sau này có hôn ước mới thay đổi tính tình.
Mất trí nhớ này là mất trí nhớ có tính lựa chọn, chỉ quên mỗi nam chính, cho nên không cần lo lắng .
Còn 3 4 chương nữa là đến thời khắc tai nạn xe cộ rồi nha các nàng, trước ngược nàng bao nhiêu, sau càng thê thảm bấy nhiêu. Đọc mà sướиɠ.~