Bạch Liên Hoa Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 3: Hắn Cuối Cùng Hoảng Rồi

Nói thật thì, trước kia hai người bọn họ chưa có hôn ước, Chu Diệu đối với cô còn không tệ, xem cô như một đứa em gái vậy, những khi đi chơi cũng sẽ gọi cô đi cùng, còn để bụng hơn so với người nhà họ Nguyễn.

Nguyễn Đại từng chút một luân hãm vào sự dịu dàng của cậu thiếu niên, hết thuốc chữa mà thích hắn.

Hết thảy bước ngoặt phát sinh sau khi bọn họ được đính hôn.

Lúc đó Nguyễn Đại mới biết, Chu Diệu có một ánh trăng sáng khắc cốt ghi tâm, nghe nói là mối tình đầu của hắn, lúc nhỏ hắn bị bọn buôn người bắt cóc một thời gian, đứng bên bờ tuyệt vọng, có một cô bé cứu lấy hắn, giúp hắn thoát khỏi bể khổ.

Sau khi lớn lên hắn có quay về tìm lại cô bé đó, phát hiện người đi nhà vắng, cô bé sớm dọn đi đâu không rõ.

Chu Diệu cực kỳ bài xích mối liên hôn thương nghiệp, càng thêm chán ghét ba mình, liền chán ghét lên người Nguyễn Đại, xem cô thành tầng lớp kẻ địch, toàn thân trên dưới tràn ngập kháng cự với cô.

Tính cách Nguyễn Đại quật cường, lần đầu tiên thích một người như vậy, nhất định sẽ không chịu dễ dàng từ bỏ, cô nghe ngóng ánh trăng sáng của hắn ngây thơ dễ thương, lương thiện, dùng năm chữ bao quát đó là thánh mẫu ma-ri-a, là một bông hoa trắng thuần khiết.

Thế là cô liền ngụy trang thành bộ dạng này theo đuổi hắn.

Nhưng nửa năm qua đi, dường như chẳng mấy tác dụng.

Nguyễn Đại thở dài, tắt di động bỏ bên gối, đang muốn đi ngủ, tiếng chuông di động vang lên, đánh vỡ yên tĩnh trong phòng.

Nguyễn Đại sửng sốt, trễ thế này rồi ai gọi chứ?

Lẽ nào là Chu Diệu?

Đêm tối cho cô dũng khí suy nghĩ lung tung, nhịp tim tăng tốc, vươn tay cầm lấy điện thoại.

Là ba hắn ...... Chu Diệu.

Biểu tình Nguyễn Đại nhanh chóng trở về lạnh nhạt, tiếp nhận cuộc gọi, mặt vô cảm phát ra âm thanh dịu dàng.

" Alo, chào bác, có chuyện gì sao ạ ?"

" Đại Đại à, cháu có biết Chu Diệu chạy tới nơi nào lêu lổng rồi không ?" Giọng nói ba Chu có vẻ rất mệt mỏi, " Muộn thế này rồi mà còn chưa chịu về nhà, thực là càng ngày càng vô pháp vô thiên mà."

Nguyễn Đại hé môi, vô thức bao che cho Chu Diệu, " ...... Hôm nay anh ấy đón sinh nhật với bạn, anh ấy và Đinh Gia Hào mấy người bọn họ đến ktv chúc mừng sinh nhật rồi ạ."

" Vậy cháu giúp bác gọi nó về nhà được không, đã hơn 9 giờ rồi, còn ở bên ngoài ra cái giống gì !"

" Vâng, để cháu gọi cho anh ấy."

Thế là liền ngắt cuộc gọi.

Nguyễn Đại có chút đau đầu, quan hệ của Chu Diệu và ba hắn trước nay luôn tệ, bắt đầu từ sau khi mẹ hắn trầm cảm tự sát, liền trực tiếp đóng băng, càng đừng nói ba hắn còn chắp vá cưới vợ hai hiện tại.

Chuyện này dẫn tới mâu thuẫn giữa hai cha con hoàn toàn trở nên gay gắt, sở dĩ hiện tại Chu Diệu phản nghịch như vậy, phần lớn nguyên nhân là vì cái này.

Mà cô thì bị kẹp giữa hai người họ.

Việc này không thể chậm trễ, Nguyễn Đại lập tức gọi điện thoại cho Chu Diệu, tiếng chuông vang lên rất lâu mà không người nhận, cô hít sâu một hơi, để chính mình bình tĩnh lại, chuyển qua gọi cho Đinh Gia Hào, lần này rất nhanh đã có người nhận.

" Alo ?" Giọng nói Đinh Gia Hào mang theo men say.

" Chu Diệu đang ở đâu ?" Nguyễn Đại hỏi thẳng vào vấn đề, giọng điệu không được tốt lắm.

Đinh Gia Hào ngẩn người, không dám tin giọng nói thô bạo như thế lại đến từ Nguyễn Đại dịu dàng kia, chẳng lẽ uống say nên xuất hiện ảo giác?

Cậu ấy nấc cụt, nói năng đứt quãng :" Ở, ở quán bar á, bọn anh đang cùng nhau uống rượu này."

Nguyễn Đại sắc mặt lạnh xuống, vừa rời giường vừa hỏi :" Quán bar nào ?"

" Lam Điều."

" Ồ, đã biết."

Nguyễn Đại cúp điện thoại, vội vã thay quần áo ra cửa, ở bên đường ngăn một chiếc xe taxi đuổi tới.

*

Đêm khuya là thời điểm náo nhiệt nhất của quán bar, bên trong 【Lam Điều】, một đám nam nữ chiếm cứ ở một góc, uống rượu đoán số, cợt nhả, các lá bài poker tán loạn đầy bàn.

Chu Diệu lười nhác dựa vào sô pha, không nhập bọn với họ, chỉ nghiêng người nhìn, thỉnh thoảng cầm chai bia trong tay uống một ngụm, cụp mí mắt, thoạt nhìn không mấy hứng thú, ngay cả lời cũng chỉ nói đôi câu.

Ở đây có không ít nữ sinh trong lớp, ánh mắt luôn nhịn không được trôi đến chỗ hắn, Vương Tĩnh Tinh chính là một trong số đó.

Cô ta ngồi bên cạnh Chu Diệu, một lòng đặt lên người hắn, căn bản không có tâm tư đánh bài.

Đây là lần đầu tiên cô ta cách hắn gần như vậy.

Thiếu niên khẽ cúi đầu, những sợi tóc đen che đi nửa mặt, lông mi tựa như lông vũ vừa dày vừa dài, dài đến quá mức.

Dưới ánh đèn tối tăm, khuôn mặt hắn lờ mờ, nhưng vẫn không che đi được ngũ quan anh tuấn, đường nét lạnh, cằm thon gầy, làn da dưới ánh đèn hiện ra lãnh quang, tự mang áp suất thấp, khó tiếp cận.

Trái tim Vương Tĩnh Tinh đập rất nhanh, cô ta chính là vì hắn mà tới đây, sao có thể bỏ lỡ cơ hội nói chuyện chứ, thế là lấy hết can đảm cười với hắn :" Chu Diệu, chúng ta cùng tới chơi đi, ngồi xem thôi chẳng thú vị gì hết."

Chu Diệu nhướng mí mắt, giọng nhạt nhẽo, " Không chơi."

" Đi đi mà ~" Vương Tĩnh Tinh không vừa lòng không buông tha, " Tối nay chúng ta không say không về nha."

" Miễn." Chu Diệu đã uống khá nhiều rượu, nhưng một chút cũng không thấy say, ánh mắt thanh tĩnh lại lạnh nhạt, " Với cô tôi uống không nổi."

Vương Tĩnh Tinh nghẹn lại, có chút khó coi.

" A Diệu, cho chút mặt mũi đi chứ ?" Lục Hạo đưa một điếu thuốc qua, cợt nhả bắt lấy vai hắn, " Chỗ này tốt xấu gì là nhà tớ mở, cậu có thể thu lại bộ mặt Tư Mã đó không ?"

Chu Diệu nhận lấy điếu thuốc, nghiêng đầu tránh khỏi tay anh ta, " Phắn."

" Lại thêm một tá bia nữa !" Đinh Gia Hào uống đến chếnh choáng hết sức vỗ cái bàn, thần trí mơ hồ, " Mợ nó chứ, thật đã ......"

Cậu ấy bỗng nhớ tới cái gì đó, không cẩn thận nói với Chu Diệu :" Đúng rồi, anh Diệu, ban nãy em gái Nguyễn gọi tới hỏi anh đang ở đâu ......"

Vẻ mặt Chu Diệu cuối cùng gợn sóng, nhăn mày nhìn cậu ấy, " Cậu nói với cô ta rồi ?"

" Nói rồi." Đinh Gia Hào không để bụng, " Muộn như vậy rồi, con bé một đứa con gái sẽ không tìm tới nơi này đâu nhỉ."

Chu Diệu vô cảm nhìn cậu ấy.

Đinh Gia Hào giật mình một cái, " Chắc, chắc không có khả năng đó đâu ?"

Vừa hay, lúc này Lục Hạo đột nhiên chỉ về phía cửa thốt lên :" Đệch, tôi không hoa mắt chứ, đó chẳng phải là Nguyễn Đại sao ?"

Đinh Gia Hào nghe vậy mém tí đem rượu nôn ra, kinh sợ nhìn qua, thực sự ở quầy bar trông thấy Nguyễn Đại!

Cô ăn mặc đơn giản gọn gàng, áo thun màu xanh sẫm và quần bò, mảnh mai đẹp đẽ, tóc dài xõa trên vai, khí chất sạch sẽ, cùng với nơi này hoàn toàn không ăn nhập, giống như đứa trẻ bước nhầm vào thế giới người lớn vậy.

Chu Diệu hơi hơi híp mắt, xa xa nhìn Nguyễn Đại, đem điếu thuốc trên tay bỏ vào miệng, không châm lửa, vô cớ có mấy phần buồn bực.

Nguyễn Đại tìm khá lâu, lại hỏi bartender, mới ở một góc nào đó tìm được Chu Diệu bọn hắn, khóe mắt sáng ngời, lập tức chuyển sang chế độ tiểu bạch hoa chạy qua, " Anh Chu Diệu, em lâu lắm mới tìm được anh, chúng ta nhanh về đi."

" Nên về là cô." Chu Diệu nhíu mày, người ngửa về phía sau, giọng khàn khàn lại mất kiên nhẫn, " Lại là ba tôi bảo cô tới ?"

Đinh Gia Hào cẩn thận phát hiện, kỳ thật Chu Diệu đối với Nguyễn Đại còn xem như khách khí rồi, đã phiền đến mức này rồi mà còn chưa nói những lời thô tục.

Nếu là người khác, e là trực tiếp nói một chữ - - " Cút."

" Bác trai rất lo cho anh," Nguyễn Đại hơi dừng lại, giọng nói nhỏ mà nhẹ, " Em cũng vậy."

Chu Diệu không có cảm tình mà "ồ" một tiếng, " Nhìn thấy tôi còn sống là được rồi chứ, cô có thể đi rồi."

Nguyễn Đại cáu kỉnh hẳn lên, cố chấp nói :" Anh không đi em cũng không đi !"

" Tùy cô." Chu Diệu khẽ xùy, lấy thuốc trong miệng ra lại uống một hớp bia, không thèm để ý đến cô.

Dù sao đợi không nổi nữa tự nhiên sẽ bỏ đi thôi.

" Em gái Nguyễn à, tới cũng tới rồi, đừng đứng đó nữa, mau ngồi xuống đi, hôm nay anh làm chủ chi." Lục Hạo thấy Nguyễn Đại đứng không nhúc nhích, cười cười vỗ vị trí bên cạnh, " A Diệu không thương em anh thương em !"

Nguyễn Đại trực tiếp từ chối, " Cám ơn, không cần."

Mọi người trố mắt nhìn nhau, không quản cô nữa, tuy không nói rõ, nhưng bọn họ đối với Nguyễn Đại vẫn là có chút xem thường, đặc biệt là Vương Tĩnh Tinh, vui sướиɠ khi thấy người gặp họa mà nhìn cô, xem như ở trên người cô tìm được chút mặt mũi.

Chí ít so với Nguyễn Đại, Chu Diệu đối với cô ta còn tốt chán.

Trong quán bar chướng khí mịt mù, mùi thuốc lá nồng nặc, Nguyễn Đại đợi không đến năm phút đã có chút chịu không nổi rồi, lấy tay che cái miệng không thoải mái mà khụ khụ, giống như là sợ ảnh hưởng đến những người khác, cô đem âm thanh đè ép đến cực thấp, giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.

Ở đây cơ hồ chẳng ai chú ý tới, ngoại trừ Chu Diệu.

Ánh mắt hắn lướt qua sắc mặt nhợt nhạt của cô, rõ ràng khó chịu muốn chết, nhưng trước sau không chịu rời đi một bước, lưng đứng thẳng tắp.

Sao trước kia không biết cô ta cố chấp như vậy?

Chu Diệu có chút tâm phiền ý loạn mà tặc lưỡi một tiếng, lại nhấp ngụm bia.

Ngay tại lúc này, phía trước một người đàn ông loảng choảng đi tới, mắt say bí tỉ, miệng ú ớ, mắt sáng lên sau khi trông thấy Nguyễn Đại.

Thiếu nữ cúi đầu, xinh xắn đứng đó, làn da trắng hơn tuyết, giống như một con cừu non lạc đường, thuần khiết đến không tưởng, cô che mũi không ngừng ho nhẹ, dáng vẻ dường như rất khó chịu.

Gã thoáng nổi lên sắc tâm, cười tủm tỉm đưa tay túm lấy cô, " Em gái nhỏ, có phải đi lạc rồi không? Chú đưa em về nhà được không nào ?"

" Buông ra !" Nguyễn Đại từ trong mùi thuốc hoàn hồn, cảm giác buồn nôn chợt đến, do dự không biết có nên ra tay hay không, dẫu sao Chu Diệu mấy người bọn họ vẫn còn đang ở bên cạnh nhìn mình.

Trong lúc cô ngập ngừng, tên đàn ông đó đã kéo cô qua, cười hề hề nói :" Tới đây tới đây nào, đừng xấu hổ."

Nguyễn Đại không chịu nổi nữa, đang muốn một chân đá qua, động tác Chu Diệu còn nhanh hơn cô, chai rượu trong tay đập lên mặt của gã đó, lạnh lẽo nhếch môi mỏng :" Cút."

" Mày, mày dám đánh tao ?" Gã che mặt tức giận.

Lần này đã chọc đến nhiều người, gã có đồng bọn, chính là ngồi ở cái bàn bên cạnh, nhìn thấy gã bị đập, lập tức xắn tay áo đứng lên, người nào người nấy hung ác, " Nhóc con, mày không muốn sống rồi à? Dám động đến người của ông nội mày !"

" Tới đi, ai sợ ai !" Đinh Gia Hào trước nay không sợ phiền phức, phấn khích vỗ bàn đứng lên.

" Thêm tôi nữa." Lục Hạo cũng hằm hè đứng lên, cười đến không có ý tốt.

Thế là Nguyễn Đại trơ mắt nhìn bọn họ lao vào đánh nhau, một mảnh hỗn loạn, Chu Diệu lấy một địch hai, ra tay vừa nhanh vừa độc, ứng phó rất nhẹ nhàng, Lục Hạo bên này có chút cố sức, nhưng cũng áp chế được, Đinh Gia Hào chính là đυ.c nước béo cò, bị ăn vài cú đấm.

Ở giữa còn xen kẽ tiếng thét của mấy cô gái, Vương Tĩnh Tinh kinh hoảng thất thố thét lên :" Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa !"

Nguyễn Đại không ngờ rằng mình cũng có một ngày trở thành họa thủy, cô nhìn tình hình chiến đấu kịch liệt, cũng có chút nóng vội, hận không được nhảy vào đó tham gia một chân, lúc này, khóe mắt cô trông thấy một tên đàn ông thấp bé vòng đến phía sau Chu Diệu, cầm chai bia muốn đánh lén hắn.

Đầu óc Nguyễn Đại một mảnh trống rỗng, không nghĩ ngợi mà xông qua, từ phía sau ôm chặt eo Chu Diệu, cứng rắn giúp hắn chắn một cái, chai bia bị đập vỡ trên vai cô.

Tên đàn ông đó đơ người.

Động tác Nguyễn Đại hơi dừng, không rên tiếng nào, xoay người đem tên đó đá ra.

Thân thể đột nhiên bị ôm lấy, Chu Diệu còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy tiếng chai bia vỡ nứt, hắn nhíu mày xoay người,trông thấy Nguyễn Đại vô tội đứng sau hắn, trên đất là một tên đàn ông đang nằm.

Chu Diệu khó được sửng sốt, đại khái đoán được chuyện xảy ra, dừng lại hai giây, đang muốn hỏi Nguyễn Đại có sao không, liền thấy cô một giây sau nhào vào lòng hắn, khóc hu hu lên, giọng nói mềm mỏng bất lực, " Anh Chu Diệu, đáng sợ quá đi, chúng ta đi về có được không ?"

Cô vừa nói, cái đầu vừa chui vào lòng hắn, làm nũng đến vô cùng tự nhiên.

Ánh sáng quá tối, cũng nhìn không ra cô có bị thương hay không, có điều nghe giọng nói như thế thiết nghĩ là không sao.

Chu Diệu vô cảm đem cô từ trong ngực lôi ra, " Tránh xa tôi ra."

Trận đánh này gần khoảng 15 phút mới dừng lại, trên mặt đất ngã xuống một đống ngươi, còn có rất nhiều là bãi mìn uống nhiều nôn ra.

Mùi hôi thối hun trời.

Lần này không ai ở tiếp được nữa, theo như ý nguyện của Nguyễn Đại, cùng về nhà.

Chu Diệu gọi hai chiếc taxi, muốn Đinh Gia Hào đưa Nguyễn Đại về.

" Được !" Đinh Gia Hào sảng khoái đồng ý.

" Hử? Nhưng em muốn về với anh." Nguyễn Đại trông ngóng nhìn Chu Diệu.

Chu Diệu liếc cô, " Ồn ào nữa tự cô về."

" Đừng mà, em muốn về với anh cơ !" Nguyễn Đại tựa hồ hạ quyết tâm ăn vạ hắn, "Nếu không thà em đi bộ về."

Thế nhưng người đối diện lại là kẻ lòng dạ sắt đá.

"Được, có khí phách." Chu Diệu căn bản không có tâm tư đi dỗ dành, xoay người lên xe, " Vậy cô một mình đi bộ về đi."

Lục Hạo cũng theo lên xe.

Đinh Gia Hào khó tin nhìn Nguyễn Đại, cười mỉa, " Chúng ta lên một chiếc khác đi, anh đảm bảo trên người không hôi nách."

" Không cần, anh về trước đi." Nguyễn Đại miễn cưỡng phục hồi cảm xúc, vứt cậu ấy đi về hướng khác.

*

Cùng lúc đó, Lục Hạo nhìn ngoài cửa sổ, thấy Nguyễn Đại thực sự đi bộ, bóng dáng cô đơn bị đèn đường kéo thật dài, và kéo dài khoảng cách xa dần với họ.

Cậu ta nhịn không được nói :" A Diệu, cậu thật mặc kệ em gái Nguyễn sao? Người ta dù sao cũng là tới tìm anh đấy."

Chu Diệu nhìn ngoài cửa sổ thổi gió, tâm tình không bởi vì đánh thắng mà thoải mái, nghe vậy nhàn nhạt nói :" Vậy cậu tiễn đi."

Lục Hạo đồng tình lắc đầu, chợt liếc nhìn cánh tay đặt trước cửa sổ có một vệt máu, lập tức kinh ngạc :" A Diệu, tay phải anh bị thương rồi? Sao đổ nhiều máu vậy."

Chu Diệu hơi ngớ người, cúi đầu trở tay nhìn, ngón tay và lòng bàn tay quả thực dính đầy máu tươi sền sệt, dưới làn da trắng ngần trở nên đặc biệt rõ ràng.

Hắn nhíu nhíu mày, rất khẳng định bản thân không có bị thương.

Một giây sau, hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, sắc mặt triệt để đen thui, lập tức đứng lên, lạnh lùng nói với bác tài :" Dừng xe."