Bạch Nghiên Lương lặng lẽ nhìn hắn, ngay từ đầu hành vi của Tiểu Bân đã rất mâu thuẫn.
Hôm qua, khi trưởng thôn yêu cầu họ vào thôn nghỉ ngơi một đêm, Tiểu Bân đã kịch liệt phản đối.
Tuy nhiên, nó không có vẻ gì là bất mãn vì Điền Đại Vĩ, mà giống như một lời cầu xin hơn, cầu xin trưởng thôn để họ đi.
Bạch Nghiên Lương tin rằng anh không phải là người duy nhất nghe ra hàm ý của Tiểu Bân.
"Cô ta là ai?" Bạch Nghiên Lương hỏi.
Biểu cảm của Tiểu Bân đột nhiên trở nên kỳ lạ, hắn nhìn Bạch Nghiên Lương rồi nói: "Anh có tin ... trên đời này có ma quỷ không?"
Không khí trong phòng dường như đột ngột trở lạnh, Bạch Nghiên Lương gật đầu: "Tôi tin."
Tiểu Bân mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Bạch Nghiên Lương:
"Ngôi nhà cũ đó là của một người phụ nữ, cô ấy đã chết, bị chúng tôi làm vật tế sống."
Lời nói của Tiểu Bân ngắn gọn nhưng khi lọt vào tai người khác, lại khiến người ta rợn gáy.
"Tế sống?"
Bạch Nghiên Lương không cảm thấy quá bất ngờ, dù sao anh cũng lờ mờ đoán trước được.
Tiểu Bân cảm thấy hơi kỳ lạ về phản ứng thờ ơ của Bạch Nghiên Lương, nhưng lại không quá quan tâm.
Hắn gật gật đầu.
"Thôn Tích Tuyết ban đầu không gọi là Tích Tuyết thôn, cái tên vốn có của nó là Tế Huyết thôn."
"Một năm về nhà dự lễ, mười năm về nhà tế lễ. Lễ chỉ bái thần, tế tất hiến nhân*, năm ngoái. . . . . . cô ấy chính là tế phẩm."
"Nói như vậy, có một lễ hội nhỏ được tổ chức hàng năm và một lễ hội lớn mười năm tổ chức một lần?" "
“Có thể nói vậy."
Tiểu Bân xác nhận lý giải của Bạch Nghiên Lương.
Tế nhỏ cúng thần, tế lớn hiến nhân...
Hiển nhiên, thần ở đây không phải là nói đến thần linh, mà là... thần hồn, thần trí.
"Đúng là... ngu xuẩn? Ở thời đại này mà vẫn còn có tục lệ như vậy sao? Thật không thể tin được sao?" Tiểu Bân nhìn Bạch Nghiên Lương với vẻ méo mó.
Bạch Nghiên Lương rõ ràng gật đầu: “Quả thật rất ngu xuẩn.”
“Đúng vậy!”
Hai mắt Tiểu Bân sáng lên, hai má hưng phấn đến đỏ bừng.
"Một đám người ghê tởm, không biết xấu hổ, ngu dốt ích kỷ! Bọn họ đáng bị chết dần chết mòn ở cái chốn này, đáng đời không thể ra khỏi Làng Tế Huyết! Ha ha ha ha!
Tiểu Bân không hề nể nang, mà Bạch Nghiên Lương cũng chẳng ngăn cản, để hắn tùy ý văng nướt bọt chửi rủa phát tiết khắp nơi.
Đột nhiên, Bạch Nghiên Lương nghĩ đến điều gì đó, anh nhìn xung quanh, không thấy cuốn lịch nào, bèn hỏi: "Ngày mai là ngày nào?"
Sau khi trút bầu tâm sự, Tiểu Bân cuối cùng cũng ổn định lại, liếc nhìn Bạch Nghiên Lương, nói: "Ngày đầu tiên của tháng 10."
Hắn đang nói về lịch cũ.
Ngày đầu tiên của tháng 10 theo lịch cũ...
Bạch Nghiên Lương hỏi hắn: "Cậu có biết ngày đầu tiên của tháng 10 theo lịch cũ là ngày gì không?"
Tiểu Bân giật mình, sau đó lắc đầu.
Hắn từ nhỏ lớn lên trong làng, những lễ duy nhất hắn biết là Tết Nguyên Đán và Tế Tổ.
Bạch Nghiên Lương bình tĩnh phun ra vài từ: "Ngày mai ngày lễ Hàn Y, còn được gọi là Lễ hội Âm, Ngày Quỷ Đầu." Chắc chắn không phải ngẫu nhiên mà Lễ Nhập Trạch và Ngày Quỷ Đầu lại trùng nhau.
Bạch Nghiên Lương không tin vào sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Nếu mọi chuyện đúng như Tiểu Bân nói, thì ... con quỷ trong làng là cô ta.
Người phụ nữ đã bị hiến tế tại lễ hội năm ngoái.
"Cô ấy tên là gì?"
Bạch Nghiên Lương hỏi.
"Cô ấy . . . " Biểu tình Tiểu Bân có chút phức tạp, có hoài niệm, sợ hãi, nghi hoặc, thậm chí có chút... ngưỡng mộ.
"Cô ấy tên là Lục Nhân Đông, là ... một người rất tuyệt vời."
Bạch Nghiên Lương gật đầu, đứng dậy: "Tôi còn có việc phải làm, xin đi trước vậy."
Tiểu Bân phớt lờ Bạch Nghiên Lương, kể từ khi thốt lên ba từ Lục Nhân Đông được nhắc đến, hắn dường như đang chìm trong ký ức sâu thẳm, thậm chí còn không nhận ra Bạch Nghiên Lương rời khỏi phòng.
Bạch Nghiên Lương quay đầu lại, liếc nhìn Tiểu Bân, nhưng điều anh đang nghĩ đến không phải là Lục Nhân Đông.
Rốt cuộc... Tiểu Bân đóng vai trò gì trong buổi lễ nhập trạch năm ngoái, và... trong cả chuỗi sự kiện này.
...
Lý Mộ sau khi rời khỏi nhà trưởng thôn, trực tiếp đi về phía sau núi.
Hắn phát hiện ra địa điểm tổ chức lễ nhập trạch vào ngày mai là ở ngọn núi phía sau cuối làng.
Bầu trời u ám, không nhìn thấy mặt trời ban sáng đâu nữa.
Thỉnh thoảng, những ánh mắt của dân làng xung quanh lại bắn về phía hắn, nhưng rồi cũng biến mất sau khi Lý Mộ đi vào khu rừng cuối làng.
Vì xung quanh đây không có đất canh tác nên cũng không có bóng người nào.
Lý Mộ bước vào trong rừng, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Là một cảm giác khó có thể diễn tả thành lời... Tóm lại, nó rất tệ, giống như... sẽ gặp phải những điều tồi tệ nếu tiếp tục tiến về phía trước.
Lý trí mách bảo hắn phải dừng lại.
Nhưng mà... Nơi này là Vô Kỵ, hắn không đánh lừa được lý trí, hiện tại bắt buộc phải đến nơi tổ chức nghi thức sau núi kia.
Nếu không đi, hành vi của hắn sẽ bị đánh giá là tiêu cực, khi đó chỉ sợ hắn sẽ gặp phải những thứ còn đáng sợ hơn.
Lý Mộ lâm vào tình thế khó xử, lúc này, một thanh âm đột nhiên từ trong rừng sâu truyền đến: "Ai vậy? Anh cũng tới đây sao?"
Là Điền Đại Vĩ.
Lý Mộ lần theo âm thanh, nhìn thấy một nhóm người đang đứng đó, Hà Miểu đang ôm con chó, ông già Trần Thanh Sơn, Tôn Lượng lầm lì và Điền Đại Vĩ vừa gọi hắn.
Ngoại trừ Đồng Lị, người đang bên cạnh thi thể chồng mình, tất cả họ đều ở đây.
Tuy nhiên, Lý Mộ để ý đến lời Điền Đại Vĩ vừa nói hơn.
“Vừa rồi anh gặp bạn của tôi sao?” Lý Mộ hỏi.
"Đúng vậy... anh bạn tên Hoàng Hữu Dung gì đó...Cậu ấy nói là đi dạo với chúng tôi, ai ngờ nửa đường liền biến mất." Trần Thanh Sơn nói.
Nghe những gì họ nói, tim của Lý Mộ đập lỡ một nhịp, hắn biết ... có thể đã có chuyện gì đó xảy ra với Hoàng Hữu Dung.
Nhìn người trước mặt, Lý Mộ đột nhiên có một suy nghĩ táo bạo.
"Có thể cậu ấy bị lạc trong này rồi. Mọi người... mọi người cùng cùng tôi đi vào tìm cậu ấy được không?"
Yêu cầu này cũng không quá đáng, mấy người sắc mặt biến đổi, một hồi sau mới đồng ý.
"Được... vậy thì đi thôi!"
Lý Mộ gật đầu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, bước vào rừng cây.
Nhưng mà, vào lúc này, cảnh báo trong lòng hắn vang lên dồn dập!
Một loại cảm giác khó thở mãnh liệt dâng lên trong lòng, giống như... tiếng gọi của Vô Kỵ.
Không được... có gì đó không ổn!
Lý Mộ ở phía sau nhìn tới nhìn lui bốn người bọn họ.
Cuối cùng, trái tim hắn run lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của một người.
Kẻ đó... có gì đó không ổn!
Ngay khi Lý Mộ phát giác được dị thường, Điền Đại Vĩ đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lý Mộ: "Sao anh đi chậm vậy?"
Lý Mộ tim đập loạn nhịp, nhưng rốt cuộc vẫn là người sống sót trong Vô Kỵ lâu nhất, bản lĩnh là thứ không thể phủ nhận.
Lúc nghe được lời này, hắn chẳng những không hoảng sợ, thậm chí còn cưỡng chế khống chế nhịp tim đang tăng nhanh của mình.
"Tôi quanh năm chẳng mấy khi tập thể dục, mới đi bộ có một lát thôi đã đau cả chân."
Lý Mộ hồi đáp.
Điền Đại Vĩ nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên mỉm cười: "Thế sao, vậy anh đi trước đi."
Lý Mộ cảm thấy gió lạnh đang luồn vào trong áo vest, nhưng bây giờ ... hắn cũng không thể từ chối được.
Vẫn nên hắn quả quyết gật đầu, thoải mái nói: "Được."
]
* Lễ chỉ bái thần, tế tất hiến nhân: Lễ bái chỉ cúng và thờ thần như thông lệ, còn Tế bái thì phải hiến sinh mạng lên.
Nhân: người
Mình không dịch hẳn ra vì để như vậy nghe sẽ hay hơn nha các bạn!