Trò Đùa Kinh Dị

Chương 59: Ác ý

Lạnh.

Vô cùng lạnh.

Lý Mộ có thể cảm nhận được ánh mắt đáng sợ xen lẫn ác độc đang nhìn chằm chằm sau lưng mình.

Nhưng...hắn không thể quay đầu lại.

Phải làm gì...phải làm gì?

Lý Mộ khẳng định trong đám người này nhất định có quỷ, nhưng... hắn vẫn không biết quỷ sẽ làm gì để gϊếŧ hắn.

Để gϊếŧ người thì phải đáp ứng một điều kiện nào đó, biết về điều kiện đó chính là lối thoát duy nhất của hắn bây giờ.

Lý Mộ nghi ngờ Hoàng Hữu Vinh có lẽ đã chết.

Bây giờ nếu biết chuyện gì đã xảy ra với Hoàng Hữu Vinh trước khi chết, có thể hắn sẽ tìm được đường sống.

Nhưng bây giờ, chỉ có thể tiến một bước tính một bước mà thôi.

Đến lúc đó, hắn vẫn phải đồng hành... với con quỷ này.

...

Làng Tích Tuyết.

Khi Lý Mộ vẫn còn bị mắc kẹt trong khu rừng, một chuyện đã xảy ra.

Hơn chục người tụ tập bên ngoài một căn phòng, lão thôn trưởng nhanh chóng được mời vào.

Dụ Hàm Chu, Tô Thiến, Bạch Nghiên Lương và Lâm Yến sau khi biết tin cũng vội vã chạy đến hiện trường.

"Có chuyện gì vậy?"

Lâm Yến lên tiếng trước.

“Không biết.” Dụ Hàm Chu khẽ lắc đầu, liếc nhìn hai người kia: “Chúng tôi cũng vừa mới tới.”

Lâm Yến khẽ nhíu mày, thần sắc có chút bất an, ngẩng đầu nhìn trời: “Sắp trưa rồi.”

Mọi người đều hiểu ý của cô.

Đã đồng ý gặp nhau một lần vào buổi trưa, có lý do để bây giờ họ quay lại, nhưng ... Lý Mộ, Hoàng Hữu Vinh và Dư Sênh đều biến mất không dấu vết.

Hy vọng họ... vẫn an toàn.

Lão thôn trưởng chống gậy, đám người tự động tách ra.

Hôm nay, cháu gái của ông ta không đi cùng.

"Khụ khụ... mở cửa."

Lão thôn trưởng ho nhẹ một tiếng.

Nghe vậy, hai người trong thôn cùng tiến lên, kéo hai tấm ván gỗ bản dày trước mặt ra.

Tuy nhiên, mặc dù khá nhiều người không có mặt, nhưng thời điểm cửa được mở ra, vẫn có một sự náo động không hề nhẹ.

"Quác, quác, quác, quác."

Mấy con màu đen đập cánh lao ra khỏi cánh cửa đang rộng mở, khiến mấy người đứng phía sau sợ hãi lùi lại liên tục.

Nhưng, khung cảnh kinh hoàng vẫn đang ở phía sau.

Mái nhà dường như bị dột.

Ánh sáng lờ mờ chiếu xuống mặt đất ẩm ướt, ảm đạm và hoang vắng.

Những giọt nước chảy dọc theo mái hiên, đọng lại từng vũng trên mặt đất.

Có lẽ vì bị ngâm nước nên cái xác nằm dưới đất bốc ra mùi hôi thối nồng nặc.

"Aaaaaaaaa!!!"

"Lý lão tứ! Lần này là Lý lão tứ!

"Tại sao lại vậy....sao lại thế..?

Những tiếng la thất thanh liên tục vang lên, ánh mắt nhóm người Bạch Nghiên Lương đảo qua nhóm người nọ.

Đây là lần đầu tiên họ thấy những cảm xúc mãnh liệt như vậy ở nhóm dân làng này.

Đôi mắt lão thôn trưởng khẽ run, nhưng vẫn rất trấn tĩnh: "Các ngươi cãi cọ cái gì !"

“ Không...không thể nào! Tôi mới gặp Lý lão tứ hôm qua xong, sao hôm nay đã thành cái dạng này được? Không có khả năng. ...Điều này là hoàn toàn không thể!" Một người đàn ông gầy gò kinh hoàng hét lên.

Bạch Nghiên Lương chỉ liếc hắn một cái rồi bước vào phòng.

Thấy vậy, ba người Dụ Hàm Chu cũng đi vào.

Bạch Nghiên Lương ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra xác chết trước mặt.

Người này đã bốc mùi hôi thối, thịt cũng dần phân hủy.

Thậm chí còn có một số con giòi ruồi màu trắng được sinh ra, chúng bò lổm ngổm trên xác chết, chui vào chui ra từ mũi, lỗ tai và hốc mắt, ít nhất cũng hơn trăm con.

Tô Thiến không thể chịu đựng được, chạy ra góc nôn mửa hai lần.

Lâm Yến, tuy cũng là phụ nữ, nhưng lại bản lĩnh hơn nhiều. Cô chịu đựng sự sự khó chịu từ dạ dày, ngồi xổm xuống và kiểm tra cẩn thận.

"Căn cứ vào mức độ thối rữa, người này đã chết rất lâu rồi. Chắc chắn không phải như lời người đó nói, không thể nào hôm qua vẫn còn sống được."

Lâm Yến nói.

“Phải, vết thương trí mạng hẳn là ở chỗ này.” Dụ Hàm Chu chỉ vào vùng ngực trái của thi thể, nơi có một vết thương giống như bị vật sắc nhọn đâm vào, trông rất rõ ràng.

Bạch Nghiên Lương lạnh mặt thanh lý sạch sẽ đám giòi bọ nhung nhúc trên vị trí vết thương của thi thể, ghé mắt nhìn kỹ.

Tiếp tục phát hiện một vấn đề khác.

Ngay khi anh định nói, đột nhiên, một âm thanh không thể giải thích được từ dưới xác chết truyền đến.

Thân thể của người này chậm rãi run lên!

Những người có mặt kinh hoàng la hét.

“Thi thể kia cử động!”

“Chạy mau!”

Tiếng kêu thảm thiết của thôn dân vang vọng núi rừng, lão thôn trưởng toàn thân run rẩy, khóe miệng co giật.

Lúc này, bụng của thi thể đột nhiên phát ra âm thanh.

"Quack"

"Plop lop"

Một con quạ chui ra khỏi lớp da bụng, ngẩng cái mỏ cùng cái đầu còn vương máu lên, đôi mắt đen vô hồn nhìn xoáy vào những kẻ có mặt!

“Biến đi!”

“Con chim chết tiệt, cút đi!”

Con quạ chao lượn trên đầu dân làng một hồi, mãi lúc sau mới bay đi.

Bạch Nghiên Lương và Dụ Hàm Chu đồng thời ngồi xổm xuống, dùng tay vén quần áo của người chết.

Một vết thương khác lộ ra, bụng của thi thể... đã bị rạch.

Nói chính xác là một cái lỗ lớn màu đỏ không có da, không có thịt, nội tạng hoặc là thối rữa hoặc là không hoàn chỉnh, đại bộ phận đều đã không còn.

Vừa rồi lúc con quạ sắp rời đi, dường như nó đang xé ruột, nhưng xé không được nên giờ bộ lòng đang treo bên sườn xác chết.

Lâm Yến cuối cùng cũng không chịu được nữa, vội vàng chạy đến bên cạnh, nôn ra vài ngụm nước chua.

Chỉ có Bạch Nghiên Lương và Dụ Hàm Chu nhìn nhau, nhìn thấy sự minh bạch trong mắt đối phương.

Lột da lột thịt, hiến máu không tim...

Cái bụng rỗng tuếch này tương ứng với nửa câu đầu.

"Là cô ta! Nhất định là cô ta! Cô ta trở về báo thù!”

Một thôn dân làn da thô ráp ngăm đen hoảng sợ hô lên.

“Phanh!”

Hắn vừa kêu xong đã bị một cái nạng đập vào đầu, choáng váng suýt chút nữa không đứng vững.

“Nói nhảm cái gì, cút ra ngoài!”

Đám người Dụ Hàm Chu giật mình, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy lão trưởng thôn này tức giận như vậy.

Tất cả dân làng rụt cổ lại, không dám tiếp tục nói những mấy điều linh tinh, nhưng Bạch Nghiên Lương và những người khác đều nhận ra nỗi sợ hãi ẩn sau vẻ mặt kiềm nén của những kẻ này... "

“Mấy người ... xin hãy rời đi trước, đây là chuyện của làng chúng tôi." Ánh mắt âm u của lão trưởng thôn rơi vào nhóm người họ, không thèm vòng vo.

Bốn người cũng không để ý, gật đầu rời đi.

Ngay khi rời khỏi nhà của người chết, Dụ Hàm Chu dừng lại, nhìn ba người rồi nói: “Không đúng, nghe giọng điệu của họ đi, ông Lý này chắc chắn không phải là người đầu tiên chết những ngày gần đây . Trước ông ta, đã có nạn nhân khác.”

"Nhưng... người này chết như thế nào?" Tô Thiến ra vẻ nghi hoặc.

Khi nhìn thấy xác chết, vì vết thương ở tim rõ ràng nên mọi người đều cho rằng đó là nguyên nhân cái chết.

Nhưng khi mở quần áo ra, họ phát hiện máu thịt trong bụng đã bị khoét rỗng, vậy... Rốt cuộc người đó chết thế nào?

"Theo tôi thấy..." Dụ Hàm Chu chỉnh lại kính mắt, hơi nhíu mày: "Ông ta trước tiên bị đâm xuyên tim, sau đó bị người khác khoét rỗng bụng, thịt cũng bị đào ra."

Bạch Nghiên Lương khẽ lắc đầu, hơi lắc lắc đầu:

"Không... Tôi không nghĩ vậy."

"Ơ?" Dụ Hàm Chu giật mình, sau đó nhìn về phía Bạch Nghiên Lương: "Vậy...anh nghĩ sao?"

Bạch Nghiên Lương ngẩng đầu, thoát khỏi suy nghĩ của mình, nhìn chậm rãi nói: "Hắn đã bị gϊếŧ đến hai lần."

"Một lần là người, một lần ... là quỷ."