Vô Hạn Lưu: Giọng Nói Đến Từ Vực Sâu

Quyển 1 – Chương 13: Tắm Rửa

Giang Diệu cảm nhận được nước nóng phía sau lưng đang chảy xuống cũng cảm nhận được một chút ấm áp lên thân thể.

Trên mặt cậu lại dần dần lộ ra biểu tình nghi hoặc.

Giang Diệu đem tay duỗi ra sau lưng, có vẻ như đang tìm kiếm cái gì đó. Từ sau sườn vai, đến cột sống, lại đến phần eo của chính mình. Làn da ở dưới dòng nước ấm trở nên vừa ướt vừa trơn. Cậu liền ở sau lưng của của mình sờ tới sờ lui dường như muốn tìm thứ gì đó, lại trước sau không có tìm được đồ vật đó.

【 Cậu đang tìm cái gì? 】

Âm thanh phát ra từ trong nội tâm liền dò hỏi.

“Không tốt“

Giang Diệu lại một lần nữa quay đầu, nỗ lực lắm mới có thể thấy rõ lưng của chính mình.

Giống như loài chim bị cắt mất cánh, trọng lượng cơ thể liền giảm đi. Giang Diệu cảm thấy rất không thích ứng được với tình trạng hiện tại của cơ thể, lại cũng không thể giải thích được rằng chính bản thân mình rốt cuộc đã đánh mất cái gì.

【...】

Âm thanh nội tâm liền yên lặng một lúc lâu.

Sau đó, Giang Diệu liền nhìn thấy hai cánh tay của mình đưa lên rồi vòng qua trước ngực.

Đó chính là một cái tư thế tự ôm chính mình.

【 Như vậy? 】

Âm thanh từ nội tâm trầm thấp dò hỏi.

Giang Diệu chớp chớp mắt.

Cánh tay cậu không đủ dài, dù cho có nỗ lực như thế nào đi nữa thì bàn tay cũng chỉ chạm được đến xương bả vai mà thôi.

Cũng không có cách nào ôm trọn được hoàn toàn phía sau lưng.

Cho nên cậu vẫn là cảm thấy nó thiếu mất thứ gì đó.

Vẫn là không tốt.

Mặc dù vậy, nước ấm làm cho con người ta cảm thấy thoải mái. Dòng nước ấm chảy xuống ở phía sau lưng vừa có nhiệt độ lại vừa có lực.

"Ừm." Giang Diệu liền nhoẻn miệng cười, ở trong tiếng nước ấm rào rào cười rộ lên.

……

Nửa giờ trôi qua, Giang Diệu đang từ trong phòng tắm đi ra, mặc lên bộ đồ ngủ mà mẹ cậu đã chuẩn bị sẵn.

Tắm nước nóng xong, trên người Giang Diệu còn tỏa ra một làn khói trắng. Không những toàn thân mệt mỏi cậu còn cảm thấy mắt mình díu lại, một cảm giác buồn ngủ ập đến.

Ôn Lĩnh Tây sắp xếp cho Giang Diệu ở phòng ngủ của khách. Ở trên giường là gối đầu cùng chăn lông mà Từ Tĩnh Nhàn mang đến cho cậu.

Đối với việc có nên ở lại phòng Giang Diệu quan sát hay không, Ôn Lĩnh Tây liền do dự…

Rốt cuộc thì vào lúc Từ Tĩnh Nhàn thốt lên hai từ "Ốc sên", biểu tình trên khuôn mặt của bà quá mức hoảng sợ.

Tuy rằng Ôn Lĩnh Tây cảm thấy đó là thái độ lo âu vượt quá mức phán đoán, nhưng nhớ lại thì biểu tình khi ấy của Từ Tĩnh Nhàn quá mức khϊếp sợ, khiến cho phía sau lưng Ôn Lĩnh Tây không ngừng mà nổi lên từng gợn từng gợn ớn lạnh.

……

Nhỡ đâu điều đó là thật?

Do dự một hồi lâu, Ôn Lĩnh Tây cuối cùng vẫn quyết định tắt đèn, đối với Giang Diệu nói một câu ngủ ngon.

Ôn Lĩnh Tây vẫn là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật.

Anh đã từng gặp qua rất nhiều bệnh nhân bị chính thế giới tinh thần của mình tra tấn đến mức không có cách nào phân rõ được đâu mới là thực đâu mới là ảo ảnh.

Anh cũng nên thời thời khắc khắc tự cảnh giác chính bản thân mình. Là một bác sĩ khoa tâm thần, là một người trị liệu cho bệnh nhân.

Anh trăm triệu lần không thể bị bọn họ cùng nhau kéo vào hố sâu được.

Ôn Lĩnh Tây tin tưởng rằng trong nhà chính mình không có khả năng có ốc sên.

Vì thế anh liền an tâm chìm vào giấc ngủ.