Vô Hạn Lưu: Giọng Nói Đến Từ Vực Sâu

Quyển 1 - Chương 14: Sơ Ngộ

Thời điểm lần đầu tiên Lục Chấp giúp Giang Diệu tắm rửa thân mình, tâm tình của anh liền có chút thay đổi.

Khi đó Lục Chấp còn không biết được rằng Giang Diệu có bệnh tự kỷ, anh nhìn qua chỉ cảm thấy đứa nhỏ này có chút ngốc ngốc, không quá bình thường.

Chắc có lẽ là bị doạ ngu đi. Lục Chấp tưởng như vậy. Dù sao thì sẽ không có một ai bình thường sau khi tận mắt chứng kiến sự kiện đầy máu me ấy.

Giang Diệu là người sống sót duy nhất trong sự kiện 【 hội đấu giá du thuyền 】. Vào thời điểm được Lục Chấp cứu, trên người Giang Diệu toàn máu là máu, trên vai cậu treo ruột một ai đó không biết tên, thậm chí trên đỉnh đầu còn là mảnh thịt nát của người nào đó.

Lục Chấp nhìn qua liền cảm thấy có chút không xong.

Một giờ nữa thì cứu viện mới có thể đến ứng cứu.

Thật sự thì Lục Chấp không thể nào đứng im trơ mắt ra nhìn người sống sót duy nhất này ngồi yên tận một giờ đồng hồ với trạng thái như vậy.

Vì thế anh liền đá văng kẻ địch cầm đầu khỏi phòng tổng thống. Sau đó đem Giang Diệu đẩy mạnh vào phòng tắm, ý muốn bảo cậu mau tắm nước nóng đi.

Kết quả… Giang Diệu không tắm.

Giang Diệu thậm chí còn không cảm thấy việc trên vai mình treo một bộ ruột của ai đó là có vấn đề.

Lục Chấp một lần nữa liền hoài nghi rằng phản ứng lãnh đạm này của cậu ta có phải là mục đích tàn ác của những kẻ thủ ác giấu mặt hướng đến. Nhưng mà trong lúc hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ với nhau tận mười phút, Lục Chấp vẫn là người bỏ cuộc.

Anh cảm thấy những thứ nội tạng biến dị nhão nhão dính dính trên người thiếu niên thật sự là quá mức ghê tởm.

Rõ ràng đã từ trên những người bị biến dạng bắn ra, hiện tại lại có thể mấp máy chuyển động. Cứ như là chúng nó có sinh mệnh cùng ý thức độc lập, cho dù đã thoát ra khỏi cơ thể vật chủ lại vẫn có thể chuyển động. Chúng như những con trùng nát vụn bám vào trên người cậu thiếu niên.

Quá ghê tởm.

Không những ghê tởm, lại còn có phần ô nhiễm.

Đối với người bình thường những thứ nhão nhão dính dính này treo trên người tuyệt đối không thể chấp nhận được. Cho nên cái này thiếu niên yên tĩnh đến mức giống các loài thực vật đầu óc nhất định không được bình thường.

Nhưng dù sao cũng là người sống sót duy nhất… Hơn nữa máy đo lường hiển thị Độ Ô Nhiễm của Giang Diệu là 0, Giá Trị San là 99. Tất cả đều cho thấy rằng cậu là một người bình thường…

Tuy rằng trước mắt vẫn là một người bình thường, nhưng thời gian tiếp xúc cùng với những thứ ô nhiễm đó đã quá lâu, cậu nhất định sẽ bị phân hoá thành chúng.

Lục Chấp đành phải chịu cảm giác ghê tởm, đem một đống rồi lại một đống đồ vật ô nhiễm từ trên người thiếu niên xuống.

Phản ứng duy nhất của thiếu niên đó chính là khi các bộ phận huyết nhục rơi xuống dưới đất vang lên âm thanh, cậu liền sẽ bị hấp dẫn mà cúi đầu nhìn xuống đống huyết nhục có phần ô uế dưới mặt đất.

“Tắm rửa, tắm rửa có được không? Tắm... rửa....”

Xuất phát từ thái độ nghiêm túc, Lục Chấp đã thay đổi mười mấy loại ngôn ngữ để có thể giao tiếp với cậu ta, làm cho cậu ta tự cởϊ qυầи áo đi tắm rửa. Nhưng mà cậu ta đối với anh trước sau đều không có một chút phản ứng nào, thậm chí nhìn cũng liền không nhìn một cái nào.

Lục Chấp cuối cùng đã mất đi tính nhẫn nại.

Anh lạnh mặt, cầm vòi hoa sen đối với thiếu niên phun nước tới, đem những cái nhão nhão dính dính ghê tởm đồ vật rửa trôi đi.

Giúp cậu ta tắm rửa sạch sẽ.