Giang Diệu hoàn toàn được thừa hưởng hết những nét đẹp của bà.
Ôn Lĩnh Tây đưa Từ Tĩnh Nhàn vào phòng khám, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giang Diệu một cái.
Cậu vẫn an an tĩnh tĩnh ngồi trên sofa, cúi đầu chăm chú nhìn vào con côn trùng trong tay.
Làn da trắng tựa tuyết mai tinh khôi được điểm xuyết bởi đôi mắt xinh đẹp. Hàng mi dài rũ xuống tựa như lông quạ đen tuyền, cứ thế mà nhẹ nhàng lay động khiến người ta cảm thấy đối phương mang dáng vẻ vô cùng yếu ớt.
Bệnh rối loạn nhân cách, hay còn được biết đến nhiều hơn với cái tên “Đa nhân cách”.
Giang Diệu bây giờ đang mắc cùng lúc hai chứng bệnh này.
Tình huống này thường thấy ở những đứa trẻ bị tổn thương nghiêm trọng.
Có một giả thiết cho rằng sau khi trẻ nhỏ phải chịu những tổn thương sinh lý hoặc tâm lý nghiêm trọng thường không có cách nào sống trong thế giới thực, không muốn tin chuyện mình bị những thứ đáng sợ đó làm sợ hãi.
Vì thế bọn trẻ tưởng tượng ra một người khác, đến để thay cho bọn họ chịu đựng sự đau khổ đó.
Một năm mất tích kia, rốt cuộc Giang Diệu đã phải trải qua những gì?
Tuy rằng cảnh sát đã công bố rằng trên người cậu không có dấu vết bị hành hung nhưng những đứa trẻ khi gặp cái gì nguy hiểm đều vô thức bảo vệ bản thân mình, huống hồ lại là một đứa trẻ có vẻ ngoài xuất chúng như thế…
Giống như một loài cây nhỏ xinh đẹp.
Người ta có thể tưới nước cho cậu, mở cửa sổ để cậu đón ánh mặt trời.
Người ta cũng có thể bẻ gãy cành của cậu, vân vê, giày vò gốc rễ cậu.
Cậu đều không có cách nào phản kháng.
Ôn Lĩnh Tây kìm lại lòng xót thương, mỉm cười nói với Từ Tĩnh Nhàn.
“Tình huống hiện tại của cậu ấy tương đối ổn định, khả năng giao tiếp cũng tiến triển tốt hơn.” Ôn Lĩnh Tây nói, “Vậy nên, về việc dung hợp hai nhân cách …”
Dung hợp nhân cách có nghĩa là đem nhân cách thứ hai dung hợp làm một với nhân cách nguyên bản.
Lần tái khám này đã ước định thời gian sớm hơn rất nhiều so với lần trước.
Cha mẹ Giang Diệu vẫn luôn hy vọng cậu có thể sinh hoạt như người bình thường.
Ôn Lĩnh Tây biết rõ Từ Tĩnh Nhàn nóng lòng, anh tata đang muốn giải thích rõ việc dung hợp nhân cách cho bà nghenghe nhưng lại bị Từ Tĩnh Nhàn ngắt lời.
“Bác sĩ Ôn, tôi đưa thằng bé đến không phải để dung hợp nhân cách.”
Ôn Lĩnh Tây nghi hoặc nhướng mày, lại phát hiện ánh mắt Từ Tĩnh Nhàn nhìn Giang Diệu không chỉ có lo lắng mà còn ẩn chứa chút vẻ bất an.
Giống như một chú chim nhỏ bị kinh sợ, đôi cánh ướt dầm dề, run bần bật mà ẩn mình trong nhánh cây ở khu rừng Hắc Ám.
“Thằng bé gần đây bắt đầu nhắc đến một vài thứ rất kỳ quái …”
Từ Tĩnh Nhàn nói rất chậm, cơ hồ là đang lựa chọn từ để nói.
Ôn Lĩnh Tây hơi khom người, chú ý hỏi: “Ví dụ như?”
Từ Tĩnh Nhàn hít sâu một hơi, giọng nói rõ ràng nhưng hơi run rẩy.
“Ví dụ như thằng bé nói trong tai nó có ốc sên.”