Vô Hạn Lưu: Giọng Nói Đến Từ Vực Sâu

Quyển 1 – Chương 4: Ốc Sên

Cha mẹ cậu một lần nữa hy vọng nhưng vẫn không yên tâm nên vẫn đưa cậu đi kiểm tra định kỳ.

Vậy nên bây giờ Giang Diệu đang ngồi trong phòng khám bệnh riêng này.

“...” Sau vài lần gọi mà không thấy trả lời, bác sĩ Ôn lại thở dài, ghi trong bệnh án rằng lần điều trị này thất bại.

Bệnh có khả năng lặp lại. Xem ra người nhà phảiphải quan sát chặt chẽ, không nên để cho người bệnh tự mình sinh hoạt.

Bác sĩ Ôn cúi đầu viết lời chẩn đoán.

Bên kia bàn làm việc, Giang Diệu vẫn cứ chăm chú nhìn chậu trầu bà kia.

Gió thổi nhẹ làm lay động bức rèm, lá cây trầu bà theo gió khẽ đung đưa.

[ Thật đẹp. ]

Giang Diệu nghe được tiếng nói đó trong lòng mình.

[ Trên đường về hãy dạo qua tiệm cây đi. ]

Tiếng nói tiếp tục lên tiếng.

Giang Diệu nghe được hai tiếng “tiệm cây”, vẻ mặt liền tươi cười.

“... Cậu thích cái này sao?” Bác sĩ Ôn cuối cùng cũng để ý tới tầm mắt của cậu, lấy chậu cây lại gần rồi nói: “Nếu cậu thích thì tôi tặng cho cậu mang về chăm sóc.”

Giang Diệu khẽ nâng mí mắt nhìn bác sĩ Ôn rồi lại nhìn chậu hoa.

Sau đó cậu vươn tay nâng một chiếc lá trên cây rồi lấy ra một con bọ rùa.

Thân con bọ rùa này có màu đỏ là chủ đạo, ngoài ra còn có những đốm đen.

Là một chú bọ rùa bảy đốm xinh đẹp.

[ Phải nói gì? ]

Tiếng nói trong lòng hỏi cậu.

Giang Diệu: “Cảm ơn.”

Cậu đứng lên, hướng về phía bác sĩ Ôn trịnh trọng nói: “Cảm ơn bác sĩ.”

Bác sĩ Ôn sửng sốt.

Giang Diệu cẩn thận chơi đùa với con bọ rùa, bên khóe môi còn khẽ mỉm cười.



Cậu thực sự giống một loài cây nhỏ.

Hiền lành, vô hại, đem một con côn trùng nhỏ từ một cây khác chuyển sang tay mình.

Cũng không phải để làm hại nó mà đơn giản chỉ là thích nó nên muốn chạm vào.

Bác sĩ Ôn thất thần một lát rồi lại mở bệnh án ra.

Trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng bác sĩ Ôn xóa câu “Bệnh tình có khả năng lặp lại” đi, viết lại chẩn đoán một lần nữa:

“Năng lực trao đổi với thế giới bên ngoài của người bệnh có chuyển biến tốt. Phương pháp điều trị tạm thời không có gì thay đổi. Tiếp tục quan sát.”

...

Bác sĩ Ôn ghi chép xong liền ra mở cửa mời mẹ Giang Diệu vào.

Đây là thói quen khám bệnh của anh ta. Trước hết cùng người bệnh nói chuyện, sau đó mới cùng người nhà bệnh nhân trao đổi.

Người ngồi ở hàng ghế chờ là một người phụ nữ ăn mặc vô cùng nữ tính, duyên dáng.

Vừa nhìn thấy Ôn Lĩnh Tây, bà lập tức đứng lên chào.

Ai vừa nhìn cũng có thể nhận ra được bà là mẹ của Giang Diệu bởi bà cùng Giang Diệu đều có một loại khí chất ôn hòa vô hại.

Nếu nói Giang Diệu ôn hòa là do mắc chứng bệnh cô độc, trời sinh đã không quan tâm đến cảm xúc của mọi người thì Từ Tĩnh Nhàn mẹ cậu chính là một vũ công ba lê uyển chuyển nhẹ nhàng và ưu nhã.

Vết chân chim ở khóe mắt cho thấy bà đã đứng tuổi nhưng nó không hề ảnh hưởng đến khí chất và dáng người của bà.

Khi trẻ bà nhất định là một đại mỹ nhân vạn người mê.