Ngươi Hải Vương, Ta Trà Xanh

Chương 2: Cô chỉ là thế thân

Lời nói của hắn mang theo ý vị nguy hiểm.

Nguyễn Yên co người lại: “Đây là áo sơ mi em mượn của chị Hình Thanh, vừa nãy bị nước mưa hắt vào lên mới ướt như vậy."

“Hình Thanh?” Thẩm Kính lặp lại một lần, giọng nói trầm thấp mang theo sự khó chịu: "Không có quần áo để mặc sao? Vì sao lại mượn đồ của người khác."

Thẩm Kính nói xong, liền buông tay.

Hắn có thói quen ở sạch, tính cách vui buồn thất thường.

Nguyễn Yên mím môi, vươn tay, ôm cổ hắn, nhón chân hôn lên vết sẹo trên cổ hắn.

Mỗi lần cô khiến hắn không vui, cô làm như vậy, thái độ của hắn sẽ hòa hoãn hơn.

“Về sau sẽ làm như vậy nữa.” Cô nói.

Quả nhiên, Thẩm Kính hừ một tiếng, tâm trạng tốt lên nhiều.

Nhưng ánh mắt mắt không dừng lại trên người cô quá lâu, xách theo cổ cô, giống như xách một con mèo, đi về hướng chiếc Maybach (Mercedes) cách đó không xa.

Có tài xế xuống dưới vì bọn họ mở cửa xe.

Hắn quay đầu đối Nguyễn Yên nói: “Hai ngày nghỉ ngơi, cô đi ra ngoài mua vài món đồ mới, đừng để tôi lại nhìn thấy cô mặc quần áo của người khác."

Về mặt vật chất, Thẩm Kính chưa bao giờ bạc đãi Nguyễn Yên, hai người vừa mới ngủ một lần, hắn ta đã cho cô một chiếc thẻ ngân hàng không giới hạn.

Nghe thư ký nói Nguyễn Yên không động đến tiền bên trong trong, hắn cũng không có cảm giác gì, cho rằng cô muốn lạt mềm buộc chặt, trong giới có rất nhiều người phụ nữ như vậy, làm bộ không cần tiền tài nhưng tế họ đang muốn câu một con cá lớn hơn.

Nguyễn Yên đi theo hắn đã hai năm, vẫn giống y hệt thời điểm ban đầu, hắn mua nhiều hàng xa xỉ cho cô, cô đều chỉ cất trong tủ quần áo, ngoại trừ trường hợp tất yếu sẽ không lấy ra mặc.

Thẩm Kính cảm thấy, cô thực sự rất có kiên nhẫn.

Nhưng đáng tiếc, hắn chỉ nhìn trúng khuôn mặt của cô.

Nghĩ như vậy, hắn không kìm được ra lệnh cho người bên cạnh: “Nhắm mắt.”

Nguyễn Yên nghe lời nhắm mắt lại, hắn hôn xuống đuôi mắt của cô.

Một trận tiếng di động kêu lên đánh vỡ phút giây lưu luyến này, hắn tiếp ấn nghe, đầu dây bên kia vang lên âm thanh tùy tiện của Cố Triệu Dã.

"Này, anh Kính, hôm nay anh đi thăm đoàn phim của chị Quân, anh giúp em xin chúc ký chưa vậy? Em muốn khoe khoang với em gái của mình.”

Trong xe an tĩnh lạ thường, có thể nghe được rõ ràng cái tên của Tống Quân.

Thẩm Kính nghĩ đến Nguyễn Yên đang ở bên cạnh mình, trong nhất thời xúc động muốn cúp máy, lại nghĩ đến, cho dù nghe được cũng chẳng có vấn đề gì, cô luôn khăng khăng một mực ở bên hắn, sẽ không rời đi.

Vì thế hắn thản nhiên trả lời: “Quên mất rồi.”

Nguyễn Yên rũ mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Cô không hỏi hắn ta vì sao đến đoàn phim thăm Tống Quân, hắn cũng mở miệng không giải thích.

Cả một quãng đường đều im lặng, xe dừng ở biệt thự bên sông.

Biệt thự bên sông này là tài sản riêng của Thẩm, nằm ở phía tây, ở đoạn đường đắt đỏ nhất, nơi này tấc đất tấc vàng, một mét vuông lên đến sáu con số, lộ ra cao sang, quyền quý.

Nhưng mà nơi này lại không phải nhà của Thẩm Kính, hắn ở nhà cũ Thẩm gia. Nhà cũ nằm ở phía đông, ánh sáng mặt trời rực rỡ, có tiền cũng không mua được.

Nơi đó không đại diện cho tiền tài, mà đại diện cho —— quyền lực.

Thẩm gia có quy tắc rất nghiêm khắc, nếu như không đi công tác ở nơi khác thì vào mỗi chủ nhật Thẩm Kính đều phải trở về hỏi thăm bố mẹ Thẩm.

Nguyễn Yên nhớ tới lần đầu tiên cùng Thẩm Kính qua đêm, là vào chủ nhật.

Khi đó, bọn họ ở khách sạn làm ba lần. Hắn một chút cũng không thèm quan tâm đây là lần đầu tiên của cô, vô cùng ác liệt, như thể đang so đo thắng thua.

Chờ đến hoàn toàn dừng lại, đã là 3 giờ sáng, cô mệt mỏi nằm trên giường, còn hắn tinh thần vẫn phấn chấn như cũ, đứng dậy mặc quần áo.

Cô hỏi hắn ta: “Anh không ở lại với em sao?"

Hắn trả lời: “Không được, trong nhà trông coi rất nghiêm.”

Nói xong, hắn hôn lên khóe mắt cô. Đứng dậy rời đi, không hề có chút lưu luyến.

Nếu như ở trên mặt tủ không có một chiếc thẻ ngân hàng, một chiếc chìa khóa của biệt thự bên sông và những dấu vết xanh tím ở trên người, Nguyễn Yên sẽ nghĩ hắn ta chưa từng đến đây.

Vốn dĩ Nguyễn Yên cảm thấy có chút mất mát, nhưng tưởng tượng đến cảnh hắn khom lưng đi vào nhà giống như ăn trộn. Đến 7 giờ thì thức dậy hỏi thăm cha mẹ…… Cô lại nhịn không được mà bật cười.

Xe đã dừng lại, Thẩm Kính lườm cô một cái: "Hiện tại đã về đến nhà, em còn dám cười?”

Nguyễn Yên có ý trêu đùa hắn: “Không thể sao?”

“Có thể.” Thẩm Kính nhếch môi, “Dù sao lát nữa em sẽ khóc thôi.”

Nhưng mà, khi hắn vào biệt thự, lại không thể làm cô khóc như mong muốn.

Hắn bước vào nhà, đèn trong nhà không bật, người giúp việc cũng không thấy đâu.

Thẩm Kính lần mò trong bóng tối đi vào, đá văng ra dép lê, có chút không kiên nhẫn: “Gọi điện thoại hỏi phía bên bất động sản, tại sao……”

“Sinh nhật vui vẻ.”

Nguyễn Yên ngắt lời hắn.

cô đứng phía sau cầm lên một chiếc bánh kem, đưa đến trước mặt hắn, dựa theo ánh trăng mờ ảo từ ngoài chiếu vào, hắn nhìn thấy những ngọn nến trên bánh vẫn chưa được đốt lên.

“Ngày mai em muốn đi Hoành Điếm, không thể cùng anh đón sinh nhật, cho nên em muốn làm trước sinh nhật cho anh……”

Cô tiến sát lại gần hắn, tia sáng trong mắt còn ngời sáng hơn ánh trăng.

Tiếp đó, hắn nghe được cô thấp giọng nói:“Sinh nhật vui vẻ, ca ca.”

Đúng vậy.

Chỉ hai chữ này, khơi lên du͙© vọиɠ cháy bỏng của hắn.

Nguyễn Yên vẫn không ý thức được nguy hiểm đang đến gần, nhẹ giọng hỏi: “Anh mang theo bật lửa không? Chúng ta thắp nến để nói ra điều ước."

“Mang theo.” Hắn giơ tay, chót ve lưng cô, giọng nói trầm khàn, “Ở trong túi quần, em tự lấy đi."

Nguyễn Yên cho tay vào, tìm thấy chiếc bật lửa kim loại.

Hắn đè tay cô xuống, không cho cô động đậy, ngón tay cách lớp vải mỏng nhẹ nhàng cọ xát tay cô.

Cô cũng đã nhìn ra, hai tai phiếm hồng: “Trước tiên, nhắm mắt lại nói ra mong muốn đã.”

“Tôi chưa bao giờ tin vào điều ước. Mong muốn sao?" hắn dừng một chút, “Hiện tại chỉ muốn em.”

Cô lùi về sau một bước: “Ăn bánh kem đi đã.”

“Không, ăn em trước……” Hắn tiến đến cô, ghé sát vào tai, thấp giọng nói từng chữ một.

Nói xong, bàn tay liền mò vào trong áo sơ mi của cô.

Hắn bế cô tới sô-pha, trước khi đi đến bước cuối cùng, Nguyễn Yên mê mang vươn tay, đặt lên ngực hắn, “Từ từ đã, còn chưa bật đèn mà.”

Thẩm Kính bật cười, đây là thói quen của Nguyễn Yên, vào thời điểm làʍ t̠ìиɦ, cô sẽ luôn yêu cầu bật đèn.

Tuy rằng hắn ta chưa từng ngủ với những người phụ nữ khác, nhưng đại khái cũng nghe nói qua, đại đa số phụ nữ đều rất thẹn thùng, vào thời điểm này, hận không thể che bản thân kín mít.

Nguyễn Yên không giống bọn họ, lần nào cũng đều mở đèn thật sáng, mượn ánh sáng của bóng đèn quan sát khuôn mặt hắn, nhìn đến tình ý nồng đậm trong mắt cô, du͙© vọиɠ càng ngày càng lớn. Sau đó hai người sẽ triền miên không ngừng

Thẩm Kính lấy bật lửa ra, thắp sáng các ngọn nến.

Cuối cùng, hắn thấy cô ngửa đầu, gọi một tiếng: “Ca ca.”

Hắn cảm thấy đây mà một cách xưng hô vô cùng ái muội.

Hắn rất thích.

Có gió thổi tới, tiếng khóc cùng ánh nến lập lòe giao động trong đêm.

*

Ngày hôm sau vào năm giờ sáng, Nguyễn Yên đã tỉnh dậy. Tối qua Hình Thanh giúp cô đặt một chuyến bay vào sáng sớm. Cô chỉ có thể kéo thân mình bủn rủn rời khỏi giường.

Bên cạnh là Thẩm Kính còn đang ngủ say.

Nguyễn Yên cúi người xuống, hôn lên vết sẹo trên cổ hắn, nhanh nhẹn mặc quần áo lên người.

Trước khi ra cửa, cô nhìn vào chiếc bánh kem trên bàn, sáp nến chảy ra đã hòa cùng lớp kem béo ngậy bên ngoài, không thể ăn được nữa.

Nguyễn Yên do dự trong chốc lát, rồi đem bánh kem vứt vào thùng rác.

Cùng lúc đó, cô khẽ thì thầm: “Bước sang tuổi 30 vui vẻ.”

Khi ra cửa, cơn mưa lớn ngày hôm qua đã tạnh.

Bây giờ còn rất sớm không thể gọi được tắc-xi, vì vậy Nguyễn Yên đi xuống gara ở dưới hầm.

Nguyễn Yên lấy chiếc Land Rover lái đi.

Edit: Mỗi người cho tui xin 10k ánh kim với

...

Edit: Nếu hứng thú có thể tìm đọc cả những bộ sắc và thuần văn trong trang tui nhen

Đều được chọn lọc kỹ theo sở thích cá nhân.

Sắc đề cử bộ Chim quý trong l*иg (cưỡng chế yêu) hoặc Dưới váy thần của Điềm Dữu Tử

Thuần văn đề cử "Ngươi Hải Vương, Ta Trà Xanh" đã hoàn, thể loại song thế thân, siêu bánh cuốn.