Ngươi Hải Vương, Ta Trà Xanh

Chương 1: Cô chỉ là thế thân

Ngày hè chạng vạng, mây đen chồng lên nhau, bao phủ kín mít bầu trời, cuồn cuộn, lâu lâu lại vang lên vài tiếng sấm rền.

Nhưng mà, tiếng sấm cũng không có thể che được âm thanh va chạm chói tai của chiếc giày cao gót, có vẻ người phụ nữ đi nó đang rất tức giận.

Hình Thanh vội vàng đi vào, trong tay cầm một chiếc váy hai dây màu bạc, chị ta trực tiếp ném chiếc váy lên bàn trang điểm.

Sắc mặt cực kì khó coi: “Chị cảm thấy đám người Tống Quân đều bị điên rồi, loại thủ đoạn đê tiện nào cũng dám thực hiện lên người em."

Nguyễn Yên vốn dĩ đang xem di động, nghe vậy, cầm lấy váy xem xét.

Quả nhiên, thấy được hai bên dây đeo đều bị cắt một lỗ hổng.

Lỗ hổng rất nhỏ nếu không quan sát thật kỹ thì rất khó phát hiện. Nhưng nếu mặc lên trên người, với loại chất liệu lụa này chỉ cần đi một đoạn, đai váy sẽ rơi xuống.

Nguyễn Yên vứt chiếc váy xuống: “Sự việc này không có chứng cứ, đừng nói là Tống Quân làm."

“Không có chứng cứ?” Hình Thanh càng thêm bực mình: “Chị đã xem camera theo dõi của khách sạn, ngày hôm qua mọi người tụ tập đóng phim, trợ lý của Tống Quân đã trở về một lần, cô ta kêu dì quét dọn vệ sinh tới phòng của chúng ta!”

Nguyễn Yên tiếp tục cúi đầu xem điện thoại, biểu tình không chút thay đổi: “Vậy chị có tin ngày mai đoạn phim theo dõi của khách sạn năm sao này sẽ biến không để lại dấu vết không?"

Đều đã nói rõ ràng như vậy, Hình Thanh đương nhiên hiểu ý cô muốn nói.

Sau lưng Tống Quân có Tống gia là chỗ dựa, mọi người trong giới đều biết rõ chuyện này. Bằng không với kỹ thuật diễn có thể tạm chấp nhận được của cô ta thì sao có thể giữ độ hot liền sáu năm trời và còn đoạt được một đống giải thưởng.

Hình Thanh xoa xoa thái dương: "Haizzz, còn may ngày hôm qua chị đoán được đám người của Tống Quân nhất định sẽ động tay động chân vào buổi họp báo hôm nay, nên đã chuẩn bị trang phục dự phòng."

Hình Thanh nói nửa ngày phát hiện Nguyễn Yên không để ý đến mình, tập trung nhìn màn hình điện thoại.

Chị ta có chút hoài nghi, thò đầu lại gần, “Xem cái gì vậy, có phải tính bỏ rơi chị để đi với tên đàn ông khác hả?"

Màn hình điện thoại chưa kịp ấn tắt, hiện lên hình ảnh một người đàn ông.

Hắn đang ở phòng hóa trang.

Người đàn ông đứng trước gương, một tay nhét vào túi quần tây.

Hắn rất cao, áo sơ mi cởi hai cúc, làm lộ ra vết sẹo sắc bén ở yết hầu, cho dù chỉ mặc một bộ tây trang, thì cách một lớp màn hình vẫn có thể cảm nhận được khí thế kiêu ngạo của hắn.

Nhưng cố tình một người như thế lại chịu cúi đầu, chăm chú nhìn thiếu nữ tô son đỏ.

Thiếu nữ xinh đẹp kia chính là Tống Quân.

Hình Thanh nhìn đến ngẩn ngơ: “Người này là…… Nam diễn viên mới nhất của phía bên công ty Tống Quân sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng, chị ta liền cảm thấy hối hận, ảnh chụp người đàn ông này, khí chất trên người muốn giấu cũng không giấu được.

Không giống những diễn viên kiếm tiền dựa vào khuôn mặt… Mà là

Kẻ đứng trên cao, vừa có tiền vừa có quyền, không kiêng nể bất cứ điều gì.

Nguyễn Yên rũ mắt, che đi cảm xúc sâu bên trong: “Không biết.”

Hình Thanh hỏi: “Này bức ảnh em lấy từ đâu ra?”

Nguyễn Yên: “Trong hòm thư, có một nick nhỏ gửi cho em."

Hình Thanh nhăn mày: “Có khả cô là có người cố ý châm ngòi, thấy em cùng Tống Quân chống chọi nhạ, muốn mượn tay em đem này ảnh chụp này đưa paparazzi, chúng ta đừng làm gì.”

Hiện tại, Tống Quân đang cùng Nguyễn Yên hợp tác trong bộ phim điện ảnh《 Hoa sinh đôi 》, bộ phim này có hai nhân vật nữ chính.

Nhưng mà người bên Tống Quân Vẫn chưa không hài lòng, họ muốn sửa kịch bản, làm nổi bật vai diễn của Tống Quân.

Chỉ là đạo diễn là một người rất có tiếng tăm, ông không chịu nhượng bộ.

Cuối cùng, người bên Tống Quân không lay động được đạo diễn, liền đem sự tức giận phát tiết lên Nguyễn Yên, điên cuồng mua các nhà báo bôi đen Nguyễn Yên, cho cô các danh xưng khó coi “Tống Quân nhỏ”, “thế thân của Tống Quân”.

Người sáng suốt đều nhìn ra được hai người không hợp nhau.

Hình Thanh lại vỗ vỗ lên vai Nguyễn Yên: “Mặc kệ mọi chuyện, trước hết em hãy chuẩn bị cho cuộc họp báo, khai máy vào hôm nay.”

Nguyễn Yên "ừm" một tiếng, liền cầm son môi lên bắt đầu tô.

Trong phòng dần an tĩnh lại, Hình Thanh lúc này mới bắt đầu chậm rãi đánh giá Nguyễn Yên.

cô mặc chiếc áo tắm dài lỏng lẻo, trước ngực là mảng da thịt trắng nõn, nhìn lên cao một chút là chiếc cổ thon dài và khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Đặc biệt nhất trên mặt là đôi mắt phượng diễm lệ kia, chỉ cần nhìn qua một lần, là có thể khiến cho người ta nhớ mãi không quên.

Hình Thanh đột nhiên nghĩ đến bức ảnh vừa rồi Nguyễn Yên cho mình xem.

Hình ảnh khuôn mặt Tống Quân mặt chợt lóe trong đầu, góc độ bây giờ của Nguyễn Yên giống với góc độ trong ảnh chụp của Tống Quân, giống nhau, trong gương cũng phản chiếu đôi mắt phượng diễm lệ khiến người ta khó quên.

Ngày thường không hề nghĩ nhiều, bây giờ đột nhiên nhớ lại những bài PR gọi Nguyễn Yên là "Tống Quân thứ hai" …

Hai người này thực sự có vài nét giống nhau…

Hình Thanh đột nhiên ý thức được dường như có điều gì đó không đúng, “Chuyên viên hóa trang đâu, vì sao em lại tự trang điểm cho mình."

“Vừa rồi, Tống Quân đến mượn đi rồi, cô ta nói bên cô ta quá nhiều việc không thể làm hết."

“Làm không hết việc? Đoàn phim đã cấp cho cô ta ba chuyên viên, vì sao còn dám tới mượn của chúng ta? Da mặt cô ta thật dày, bằng đấy cái chuyên viên hóa trang còn không đủ sao?"

Hình Thanh vừa bình tĩnh trở lại, cơn tức giận nổi lên. Rõ ràng Tống Quân muốn làm cho Nguyễn Yên hôm nay chịu khổ, đã làm hỏng lễ phục, còn gây khó dễ cho chuyên viên hóa trang.

“Mẹ kiếp, bây giờ chị gọi mượn đoàn phim bên cạnh mượn một người, mong rằng có thể đến kịp lúc."

"Không cần.”, Cạch một tiếng, Nguyễn Yên đóng lại nắp son môi, cô nói, “Lễ phục cũng không cần đi mượn.”

“Vì cái gì? Em định không đi tham gia họp báo khai máy sao?”

“Sẽ đi.” Nguyễn Yên giương mắt nhìn về phía Hình Thanh, cười: “Hơn nữa, sẽ cứ như hiện tại đi đến đó.”

Hình Thanh không hiểu ý của cô, ngay giây tiếp theo, chị ta liền nghe được giọng Nguyễn Yên không chút gợn sóng nói ra năm chữ: “Hình Thanh, cởi, váy, ra.”

Lúc chạng vạng, tiếng sấm rền đã ngừng, đần chuyển sang buổi tối, mưa to tầm tã đổ xuống.

Trong hội trường họp báo rất đông đúc, những người tới xem buổi học bảo đứng vây quanh một chỗ, hết lười khen ngợi nói bộ điện ảnh này nhất định phải thu được nhiều chú ý như hôm nay, đoạt các giải trong liên hoan phim.

Đạo diễn rất thích những lời khen này.

Ông năm nay 58 tuổi, là đời thứ năm của đạo diễn thiên tài kiệt xuất trong nước, trong nước có ba giải liên hoan phim đề cử đạo diễn tốt nhất, ông đã có hai cái. Ông cũng hy vọng có thể dựa vào bộ điện ảnh lần này, cầm lấy giải thưởng thứ ba kia, làm khi món quà lưu niệm trước khi an dưỡng tuổi già.

Nghĩ vậy, đạo diễn đưa mắt nhìn mh diễn viên chính.

Tống Quân tới sớm, hôm nay cổ ta mặc chiếc váy liền màu đỏ rực, xinh đẹp thu hút ánh nhìn, tuy rằng ông không thích kỹ thuật diễn của Tống Quân cho lắm nhưng dù sao cô ta cũng đã đóng phim 6 năm trời, chỉ cần dạy dỗ thêm một chút là đứa nổi bật hơn rất nhiều diễn viên.

Người làm ông chờ mong nhất là Nguyễn Yên.

Cô gái này tuy là người mới, thành tựu không có nhiều, nhưng khi đi thử kính cô là người biểu diễn tuồng kịch chính xác và xuất sắc nhất, hát nhạc kịch vô cùng chuyên nghiệp.

Khiến đạo diễn Tạ không kìm được hỏi Hình Thanh rằng cô gái này trước kia có học qua hát kịch hay không?

Kết quả Hình Thanh đã trả lời là không có, Nguyễn Yên là học sinh vừa tốt nghiệp học viện Điện ảnh, mới bước vào công ty chưa đến một năm.

Điều càng làm cho ông cảm thấy ngạc nhiên là, Tống Quân cùng Nguyễn Yên có vài nét tương đồng trên khuôn mặt.

Việc này giống với kịch bản cốt truyện《 Hoa sinh đôi 》 : Hai chị em xinh đẹp, khi lớn lên nhìn rất giống nhau…… Việc này hẳn là do ông trời giúp đỡ, đưa Nguyễn Yên xuất hiện trong bộ phim cuối cùng của đạo diễn Tạ.

Nhưng mà cảm giác chờ mong này dừng lại khi thấy thân ảnh ngoài cửa bước vào.

Nguyễn Yên chỉ mặc chiếc sơ mi trắng cùng váy đen liền thân, mà thậm chí ông đã nhìn thấy vào hôm qua ở đoàn phim, người đại diện của cô đã mặc bộ đồ này…

“Tạ đạo.”, Nguyễn Yên cùng đạo diễn Tạ chào hỏi.

Ông đánh giá cô một vòng, sắc mặt không tốt: "Xảy ra chuyện gì?”

“Có việc,” Nguyễn Yên do dự một chút, “Ngoài ý muốn.”

Thật sự là ngoài ý muốn sao?

Đạo diễn Tạ sắc mặt trầm trầm, ánh mắt đảo qua vị trí Tống Quân và Nguyễn Yên. Đang muốn mở miệng, người chủ trì trên đài đã bắt đầu giới thiệu khách quý.

Ông xoay người đi lên đài, Nguyễn Yên cũng theo sau, đi lên.

Dựa theo vị trí, Tống Quân đứng ở trạm C vị, nam chính cùng đạo diễn đứng ở bên cạnh cô ta, Nguyễn Yên tự giác đứng sang một bên. Một thân áo trắng, váy đen, không hề trang điểm, thanh tú lại diễm lệ, nhìn qua không hề có ý muốn tranh giành.

Khi phóng viên đặt câu hỏi, ngẫu nhiên cũng đề cập đến người mới tốt nghiệp học viên điện ảnh như cô. Sau khi bọn họ nhận ra dù hỏi điều gì đi nữa, cô gái thông minh này đều không kiêu ngạo không siểm nịnh đẩy vấn đề trở về, vì vậy bọn họ tập trung hỏi Tống Quân:"Tống tiểu thư, có người chụp đến cô cùng một giám đốc trẻ ngồi chung một xe, xin hỏi hai người hiện đang ở giai đoạn hẹn hò sao?"

Tống Quân sờ tóc, không biết vì lý do gì, trước khi trả lời câu hỏi cô ta nghiêng đầu nhìn về phía Nguyễn Yên, ánh mắt mang theo ý vị thâm trường, rồi sau đó trả lời phóng viên: “Hôm nay là cuộc họp báo của phim điện ảnh mới, không phải họp báo của tình yêu mới đâu. Đây là vậy đề riêng tư không thể trả lời, mong rằng mọi người cho chúng ta một chút không gian riêng, cảm ơn.”

Chúng ta.

Cô ta vừa nói là: “Chúng ta”.

……

Toàn trường phóng viên đều tạc.

Ngay cả phóng viên đặt câu hỏi cũng tươi cười: “Xem ra tiền lương công việc trong vòng nửa năm của chúng ta, chỉ cần dựa vào tin tức của hai người là kiếm được."

Ở một đống người đang cười vang , Tống Quân một lần nữa nghiêng người nhìn về phía Nguyễn Yên. Mà lúc này đây, cô ta nở một nụ cười với Nguyễn Yên.

Nụ cười đó dường như không chứa gì, lại mang theo tia đồng tình nhàn nhạt.

Vô số máy ảnh đang hướng lên khán đài chụp, Nguyễn Yên không hề hoảng sợ, cô hơi hơi hé miệng, dùng khẩu hình, không tiếng động nói với Tống Quân câu: Chúc mừng.

Nụ cười của Tống Quân cứng đờ, tựa như đấm tay vào bông, dù dùng bao nhiêu lực cũng không có ích gì.

Những câu hỏi sau đó của phóng viên, cô ta không có tâm trạng trả lời.

Cuộc họp báo kết thúc trong tiếng cãi cọ và âm thanh ồn ào.

Tại thời điểm kết thúc, đạo diễn Tạ đột nhiên gọi Tống Quân cùng Nguyễn Yên ở lại

Tống Quân hỏi: “Tạ đạo còn có gì muốn dặn sao?"

Ông nhìn hai người trong phút chốc, lại nhìn bộ đồ đơn giản trên người Nguyễn Yên, ông mở miệng nói: “Tống Quân, cô ở lại, chúng ta nói chuyện.”

Nguyễn Yên thức thời rời đi.

Thời điểm sắp ra khỏi hậu trường, cô quay đầu lại, không rõ đạo diễn Tạ đang nói gì, sắc mặt Tống Quân càng ngày càng khó coi.

Không biết Tống Quân có nhìn thấy hay không, nhưng Nguyễn Yên vẫn nhìn cô cười, giống như lúc Tống Quân đứng trên đài cười với cô.

Hình Thanh đi tới, nhìn về chỗ Tống Quân đứng ủ rũ, lại nhìn vẻ nhàn nhã của Nguyễn Yên, không khỏi giơ ngón tay cái lên: “Đỉnh, thật sự quá đỉnh.”

“Tống Quân hẳn sẽ cho rằng chúng ta sẽ hoảng hoảng loạn loạn đi mượn lễ phục và tìm chuyên viên trang điểm, vì vội vàng mà xảy ra lỗi lầm. Kết quả cô ta không bao giờ ngờ tới chúng ta sẽ tương kế tựu kế, cứ như vậy trực tiếp lên đài!"

Hình Thanh càng nghĩ càng cảm chiêu này của Nguyễn Yên rất lợi hại, liên tục tán thưởng: “Không cần phản kháng lại mà vẫn có thể làm đạo diễn đứng về phía mình, chuyện này tốt hơn so với việc chúng ta chủ động cáo trạng bị Tống Quân hãm hại."

Nguyễn Yên vén tay áo sơ-mi, nói với chị ta: “Đừng khen em nữa, em trở về nghỉ ngơi đây, ngày mai em đi Hoành Điếm, chị nhớ đặt vé máy bay.”

Hình Thanh gật đầu, vẫy tay tạm biệt cô.

Ra ngoài khách sạn, trời vẫn còn mưa to tầm tã, Nguyễn Yên đi vào lối nhỏ phía sau khách sạn, dầm mưa tiến vào hầm đỗ xe.

Dưới ánh sáng lờ mờ của bài đỗ xe, cô lấy ra chìa khóa, ấn một chút, đèn pha của xe hiện lên ánh sáng nhấp nháy, đột nhiên, không kịp phòng ngừa, bị người phía sau ôm vào lòng.

Hơi thở quen thuộc của người đàn ông đánh úp lại, mang lại cảm giác xâm lược cực kỳ lớn.

Cả người cô bị người đàn ông ôm chặt, giam cầm trong l*иg ngực, áo sơ mi ướt đẫm trên người cô dính lên ngực hắn.

Một đôi bàn tay di chuyển trên eo cô, nhiệt độ nóng bỏng tỏa ra từ lòng bàn tay hắn xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến, khiến cho Nguyễn Yên đang phải chịu sự lạnh lẽo của nước mưa ngấm trên da thịt, dần dần cảm nhận được ấm áp.

“Thẩm Kính.” Cô nhỏ giọng gọi một tiếng, âm thanh mang theo chút tức giận.

Dễ nghe, giống như tiếng kêu của mèo con, chỉ càng khiến người ta thích thú.

Hắn nhấc cầm cô lên, bức bách ép cô ngẩng đầu. Trong ánh đèn tối tăm, hắn nhìn đôi mắt phượng diễm lệ của cô, nhìn vô cùng chuyên chú.

Tại thời điểm, cô cho rằng hắn muốn hôn lên mắt mình, đó là nơi hắn thích hôn lên nhất.

Nhưng lần này, hắn lại cúi đầu, hô hấp cô nề phả lên cánh môi của cô; “Sao lại ướt như vậy? Em định dụ dỗ người khác sao?"