Lúc tỉnh dậy Chu Sùng cảm thấy toàn thân đau nhức, từng chi tiết của giấc mộng xuân vẫn hiện lên sống động trong trí nhớ, tai anh có chút nóng lên. Nhớ lại một nhân vật chính khác trong mơ hình như là Hạ Thư Kiều, Chu Sùng đột nhiên thấy có lỗi vì đã không tôn trọng người ta, mặc dù đây không phải lần đầu tiên Hạ Thư Kiều xuất hiện trong giấc mơ của anh, nhưng Chu Sùng luôn mang cảm giác mình đã xúc phạm đối phương.
Dáng vẻ của Hạ Thư Kiều trông vẫn lạnh nhạt như sương tuyết, như thể tất cả mọi chuyện xảy ra trên đời này đều không liên quan đến hắn. Cho dù cách đối xử với mọi người rất lịch sự, nhưng hắn luôn mang đến cho người ta cảm giác không thể làm thân được.
Hồi trước Chu Sùng cũng từng mời Hạ Thư Kiều cùng đến tham dự bữa tiệc rượu hay mấy dịp xã giao khác, nhưng Hạ Thư Kiều quá mức nổi bật, dù có đứng tùy tiện ở chỗ nào cũng dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn.
Chu Sùng biết Hạ Thư Kiều không thích bị người khác bàn tán sau lưng, nên anh không dẫn hắn tham dự những buổi như thế nữa. Mấy đứa bạn của anh lúc nào cũng nói Chu Sùng không phải cưới vợ, mà là mời một chàng tiên về nhà cung phụng.
Chu Sùng bên ngoài thì cười đùa với họ, trên thực tế anh cảm thấy Hạ Thư Kiều vốn phải là như vậy mới đúng. Dù cho Hạ Thư Kiều luôn đối xử với anh bằng thái độ lạnh nhạt, nhưng Chu Sùng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Chu Sùng rửa mặt xong rồi đi ăn sáng, nhìn thấy Hạ Thư Kiều cũng đang ngồi ở bàn ăn, tâm trạng của hắn hình như rất tốt, thậm chí còn chủ động chào hỏi Chu Sùng.
Chu Sùng vừa mừng vừa lo, bên ngoài vẫn giả bộ bình tĩnh trả lời. Anh rất ít khi cùng dùng bữa với Hạ Thư Kiều, Hạ Thư Kiều là họa sĩ, giờ giấc quy củ, mỗi sáng đều phải đúng giờ đi ra ngoài tìm cảm hứng, hầu hết thời gian anh và Hạ Thư Kiều khó có thể gặp nhau chứ nói chi đến cùng nhau ra ngoài.
Anh đang miên man suy nghĩ thì Hạ Thư Kiều đưa đến một quả trứng gà đã bóc vỏ, Chu Sùng có chút luống cuống, hiếm khi thấy khoảnh khắc ấm áp như vậy. Anh nhận lấy quả trứng, chỉ muốn một lần nuốt luôn để thể hiện lòng chân thành của mình.
Hạ Thư Kiều chỉ vào cổ của anh rồi hỏi bằng một giọng nói dịu dàng: "Cổ bị sao vậy?"
Chu Sùng nhìn theo ánh mắt của Hạ Thư Kiều nhưng không nhìn thấy gì cả, anh mở điện thoại ra soi thử một cái, phát hiện trên cổ mình có một vết đỏ nhỏ xíu, trông rất đen tối.
Nhưng mà có trời đất làm chứng, cả đời này Chu Sùng chắc chắn chưa từng làm chuyện có lỗi với Hạ Thư Kiều, chỉ là anh thật sự không nhớ rõ cái vết này từ đâu mà có, miếng lòng đỏ trứng nghẹn lại ở cổ họng, đành phải cứng nhắc giải thích với người ta: "Chắc do bé... muỗi?" Anh vừa nói vừa đưa tay xoa vết đỏ, cố gắng nhớ lại nhiều manh mối hơn.
Anh thực sự trông như một người chồng lừa dối đang vắt óc bào chữa cho bản thân, mặc dù mọi chuyện không phải như vậy. Nhưng có vẻ Hạ Thư Kiều không quan tâm đến chuyện này, hắn chỉ thờ ơ nói với Chu Sùng: "Không cần căng thẳng."
Chu Sùng lập tức nản lòng, anh biết từ đó đến giờ Hạ Thư Kiều chưa từng để ý đến những chuyện của anh, trước đây mỗi khi phải ra ngoài xã giao anh luôn là người chủ động nhắn tin báo về những người trong bữa tiệc cũng như thời gian về nhà, nhưng Hạ Thư Kiều không quan tâm cho lắm, chỉ trả lời với anh những câu như "Không có vấn đề gì" hay là "Không sao cả", theo thời gian Chu Sùng cũng bỏ qua quy trình không quan trọng này. Hạ Thư Kiều kết hôn với anh chẳng qua là do bị ép bất đắc dĩ phải đồng ý, hắn không có một chút tình cảm nào với Chu Sùng, bởi thế sao mà rảnh rỗi đi quan tâm cuộc sống riêng tư của Chu Sùng, e rằng hắn chỉ mong Chu Sùng nhanh chóng yêu người khác để hắn được tự do.
Nói thẳng ra Chu Sùng là người có tư tâm, nếu không anh đã không đưa ra chuyện kết hôn như một điều kiện trao đổi để giúp nhà họ Hạ vượt qua nguy khó. Vì thế anh chỉ có thể cúi đầu yên lặng tiếp tục ăn, sau khi ăn xong anh đứng dậy nói với Hạ Thư Kiều: "Vậy tôi đi trước đây."
Hạ Thư Kiều vẫn đang từ tốn ăn bánh sandwich, nghe Chu Sùng nói cũng không ngẩng đầu lên, chỉ "ừ" một tiếng. Từ hồi cấp 3 hắn đã luôn như thế, lúc ăn không thích nói chuyện, hoặc có thể nói là lúc nào cũng không thích nói chuyện.
Khi đó Chu Sùng còn trong độ tuổi tươi trẻ, anh nằng nặc đòi đi theo sau lưng Hạ Thư Kiều, ngay cả cơm trưa cũng hăng hái giành lấy đem đến cho Hạ Thư Kiều, Hạ Thư Kiều không giỏi từ chối mọi người, nên ỡm ờ cùng Chu Sùng trở thành bạn cơm suốt ba năm.
Chu Sùng rất thích lải nhải chia sẻ với Hạ Thư Kiều những chuyện lớn nhỏ xảy ra ở trường vào giờ ăn trưa, Hạ Thư Kiều thỉnh thoảng sẽ trả lời vài câu, chỉ thế đã đủ để anh vui vẻ quá trời luôn. Sau đó có một lần đi ăn chung với bạn của Hạ Thư Kiều, anh không nhịn được nói chuyện vài câu, cuối cùng Hạ Thư Kiều đặt bát đũa xuống, nhỏ giọng dịu dàng nói với Chu Sùng: "Ăn không nói, ngủ không tiếng."