Được chăn nệm êm ái bao bọc lấy, đại não anh như có chiếc lông ngỗng lướt nhẹ qua, đầu óc hỗn loạn nghĩ lại rất nhiều chuyện trước kia. Anh và Hạ Thư Kiều đã quen biết nhau từ sớm, bọn họ là bạn cùng học hồi cao trung, khi đó Hạ Thư Kiều chính là đóa hoa cao lãnh, một bộ dáng chớ lại gần, bản thân bị hấp dẫn bởi hôm khai giảng, mặt dày mày dạn đuổi sau Hạ Thư Kiều suốt ba năm.
Tất nhiên không có kết quả gì, lúc đó anh và Hạ Thư Kiều kém nhau rất nhiều, Chu gia cũng coi như không giàu thì quý, nhưng khi đó cũng chỉ là nhà giàu mới nổi, Hạ Thư Kiều thì lại khác, tổ tiên là người trong giới nghệ thuật nổi tiếng, bậc cha chú cũng có đất dụng võ, bản thân lại am hiểu quốc họa, thành tích ưu tú, bộ dáng lại xuất chúng hơn người, bất luận đi đến đâu cũng như một ngôi sao.
Thành tích Chu Sùng lại bình thường, tuy rằng tính cách nhân duyên tốt, nhưng cũng chỉ là học sinh bình thường, cũng chỉ có liều chết quấn sau Hạ Thư Kiều, mới làm cho hai người xuất hiện cùng lúc.
Chu Sùng vẫn còn đắm chìm trong chìm trong chuyện cũ, trí nhớ lại dừng lại ở khuôn mặt được bao bọc trong ánh chiều tà của Hạ Thư Kiều, trong lúc hoảng hốt anh nghe được âm thanh gì đó, nhưng lại hoàn toàn phân biệt được, anh cảm giác như có một trận gió thổi tung chiếc chăn của mình lên, nhưng cũng không hẳn là vậy, lúc này là tháng tư, đáng lẽ trong phòng không có gió mới phải.
Anh hoàn toàn không kịp nghĩ nhiều, lại cảm giác có cái gì đó đang vén áo ngủ của anh lên, lại giống như có người đang dùng tay du loạn trên ngực mình, thủ pháp rất quen, rất nhanh khiến cho Chu Sùng phát ra tiếng ưm rất nhỏ.
Mà âm thanh này không biết thế nào lại chọc giận người trước mặt, đầu ngực Chu Sùng bỗng dưng bị cắn một cái, đau đớn trộn lẫn với kɧoáı ©ảʍ, làm cho Chu Sùng không tự giác được vặn vẹo thân mình.
Chu Sùng cũng không biết sao bản thân lại mơ thấy loại giấc mơ này, nhưng nếu đã là mơ, anh cũng không cần phải kiềm chế bản thân. Theo bản năng Chu Sùng ưỡn ngực đem nhũ hoa ấn vào miệng người nọ, hy vọng đạt được nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn, nhũ hoa của anh cũng không giống người đàn ông bình thường, ngược lại như mới trải qua thời kỳ phát dục của thiếu nữ, lại lồi ra một viên nho nhỏ, nhìn qua mười phần ngây ngô.
Hiện tại nhũ hoa đang bị người này véo trong tay thưởng thức, ngay cả hạt đậu đỏ cũng không buông tha, đôi bàn tay kia đang cẩn thận kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng tấc da thịt, cặp nhũ hoa kia cũng không tính là đẫy đà nhưng bị tay đối phương xoa bóp thành nhiều hình dạng khác nhau, nhìn qua vô cùng da^ʍ mĩ.
Đầu ngón tay thỉnh thoảng sẽ chơn mớn qua đầṳ ѵú, Chu Sùng không nhịn được kẹp chặt hai chân vượt qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Người trong mộng kia bất mãn dùng hai tay chưa đủ, Chu Sùng cảm giác trước ngực có chút ngứa ngứa, mà hạt đậu kia đã sớm rơi vào sự cẩn thận âu yếm.
Đối phương liếʍ mυ'ŧ, dùng đầu lưỡi chăm sóc nơi mẫn cảm trước ngực kia, âm thanh thở dốc gần bên tai, Chu Sùng không biết độ dâʍ đãиɠ của giấc mơ này lại chân thật như vậy. Núʍ ѵú bị ngậm trong miệng, dùng răng nanh nghiến qua nghiến lại.
Qủa thực Chu Sùng sắp bị chết chìm trong kɧoáı ©ảʍ này rồi, theo bản năng anh lấy tay che bên kia lại để tránh bị âu yếm hung hăng như vậy, học bộ dáng của đối phương, ngay sau đó, đầṳ ѵú bị cắn mạnh, cảm nhận được sự đau đớn theo bản năng anh muốn đẩy ra, lại bị đối phương chế trụ hai tay, lại chỉ có thể để đối phương tùy ý ngậm lấy đầṳ ѵú không kiêng nể gì.
Chu Sùng tuy bị chế trụ hai tay, nhưng vẫn không nhịn được ma sát hai chân để phân chia kɧoáı ©ảʍ, nhưng điều này cũng không tránh được tầm mắt của kẻ trong mộng. Hai đầṳ ѵú rất nhanh đã bị cắn mạnh một cái, làm anh run lên, ngay sau đó cảm nhận được hai chân mình bị cưỡng ép tách ra, cho dù ở trong mộng, anh vẫn theo bản năng mà khép chặt hai chân, sợ bị người khác biết được bí mật nơi đó.
Chu Sùng là người song tính, Hạ Thư Kiều cũng không biết bí mật này.
Từ nhỏ Chu Sùng đã được cho biết phải bảo vệ tốt bí mật về thân thể này. Anh cũng không vì thế mà tự ti, nhưng cũng không muốn bởi lí do đó mà rước tới phiền phức, vì thế ngoài bố mẹ ra thì cũng chẳng có mấy người biết.