Thế Thân Như Tôi Càng Lúc Càng Đẹp

Chương 43

Ngày nghỉ ngơi tập thể của Thiếu Nữ Vinh Diệu đó, Khanh Hoan và bọn Quan Quán Quán cùng nhau ra khỏi chỗ huấn luyện.

Khanh Hoan bị ép ở lại lớp F, mà Quan Quán Quán và Nghê Thải là thí sinh nghiệp dư, so với các thí sinh khác thì không có fan cũng không có công ty quản lý điều động marketing, vậy nên số phiếu bầu rơi xuống, cũng ở lại lớp F. Về phần Lâm Thu Thu, tuy fan của cô ta rất nhiều nhưng đa số là fan rút thăm trúng thưởng, một phần nhỏ còn lại là antifan không chịu được diễn xuất đại tiểu thư của cô ta, miễn cưỡng chen vào hạng 60, là người cuối cùng của lớp F.

Vòng đi vòng lại, phòng thứ ba của lớp F vẫn là bốn người bọn họ.

Lâm Thu Thu còn đang hối hận: “Sớm biết vậy tôi đã bảo ba tôi mua cho tôi một trăm triệu phiếu rồi. Tôi không tin như thế mà tôi còn không vào được lớp A.”

“Cậu không bị loại đã là kỳ tích rồi.” Nghê Thải lạnh lùng đẩy kính trên mũi: “Im miệng đi.”

“Sao cậu, cái người này, không có chút đồng cảm nào vậy?!” Lâm Thu Thu lại cãi nhau với Nghê Thải, Quan Quán Quán vẫn cổ vũ họ như thường lệ.

“Tôi muốn ngồi xe đến đó.” Khanh Hoan ôm phần cánh vỡ từ linh thú của người đẹp, chỉ chỉ vào biển báo trên đường. Hôm nay Tống Hi bận việc nên để cô tự đi xe đến chung cư tìm cô ấy, trước đó đã dạy cô nên ngồi chỗ nào của linh thú rồi.

Ba tiểu phú bà dừng lại, ăn ý nhéo má Khanh Hoan, trăm miệng một lời: “Muốn tôi lái xe chở cậu đi không?”

Giọng nói vừa dứt, ba tiểu phú bà lập tức nhìn nhau như kẻ địch, suýt nữa là lao lên cắn, Khanh Hoan vội giơ tay: “Tôi muốn tự ngồi xe để đi, tôi vẫn chưa từng ngồi cái loại vừa to vừa dài như thế này.”

Từ sau khi cô trở lại đây thì đều ngồi xe dẹp dẹp, ngắn ngủn. Lúc này Tống Hi cho cô ngồi một con linh thú vừa to vừa dài, có thể chứa mấy chục người.

Quả thật là cô cũng muốn cảm nhật một chút.

“Vừa to vừa dài?” Lâm Thu Thu trợn trừng mắt: “Tôi không trong sáng nữa rồi!”

Nghê Thải hừ lạnh: “Cậu vốn không trong sáng mà!”

Hai người lại muốn bấu nhau.

Quan Quán Quán mỉm cười, vẫy tay với Khanh Hoan: “Vậy cậu mau đi đi, chú ý an toàn nhé!” Sau đó lại xúi giục Lâm Thu Thu và Nghê Thải: “Đánh nhau đi, đánh nhau đi!”

Khanh Hoan rời khỏi chiến trường, vừa đến biển chỉ đường thì đột nhiên, một chiếc xe đen dừng ngay trước mặt. Một đám đàn ông thô kệch, đẹp trai bước xuống xe, nhiệt tình giữ chặt cô rồi nhét cô vào trong xe.

Ven đường, có người tình cờ thấy cảnh này, vừa muốn lấy điện thoại ra lén báo cảnh sát thì trước mặt xuất hiện một bóng người. Người đàn ông trên mặt có sẹo, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm anh ấy, thô lỗ cất lời: “Đó là tiểu thư nhà chúng tôi, tốt nhất là cậu đừng nên xen vào việc của người khác!”

Một người đàn ông khác có vẻ mặt hung tợn cũng nhìn sang, người qua đường liếc thấy hình xăm thanh long mơ hồ lộ ra dưới cổ tay áo căng chặt của người đàn ông thì sợ đến mức run bần bật, vội gật đầu lia lịa.

Lúc này đám đàn ông mới xoay người, lên xe từ cửa trái, phải, vây kín Khanh Hoan ngồi trong xe.

Khanh Hoan ngồi trong xe toàn trai đẹp, cảm xúc lâng lâng.

Ở thế giới tu tiên cũng có những nhóm đẹp trai lại tràn đầy nhiệt tình như vậy, tên của bọn họ là tiểu quan. Lúc kinh doanh không tốt thì họ sẽ lên phố kiếm khách.

Song, tiểu quan đó cũng có điểm mấu chốt. Xấu xí như cô thì cho dù bọn họ có nghèo chết cũng sẽ không mời chào cô.

Khanh Hoan không khỏi cảm động, cô chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày cô sẽ được nhóm tiểu quan lôi đi.

Tiếc là trước đó cô đã gặp người đẹp, tuy trên đời này có rất nhiều người đẹp đẽ nhưng không biết tại sao chỉ có mỗi người đẹp mới làm cô rung động như vậy.

“Xin lỗi.” Khanh Hoan nhẹ giọng cất lời, cô không muốn làm tổn thương tấm lòng lương thiện của tiểu quan: “Tôi không thể làm ân nhân của các anh.”

Các đại ca bang Thanh Long được Trần Lệ thuê bắt cóc Khanh Hoan: ?

“Không phải là các anh không đủ đẹp.” Khanh Hoan nhìn nhóm trai đẹp đang nhíu mày, lập tức giải thích: “Là tôi, là tôi có người trong lòng rồi.” Sợ bọn họ mất lòng tin với cái ngành này, Khanh Hoan nghiêm túc nhìn mỗi người một lần: “Các anh đều rất đẹp, rất đẹp.”

Các đại ca bang Thanh Long ôm mặt, nhìn nhau, trong mắt đều có chút ngạc nhiên mừng rỡ không thể tin được.

Bọn họ rất đẹp sao?

Khanh Hoan lấy hai cái đùi gà mà cô ở nhà ăn đưa cho mình từ trong túi ra: “Tôi không có tiền gì, chỉ có hai cái đùi gà này để cổ vũ cho các anh.”

Lão đại bang Thanh Long cầm hai cái đùi gà với vẻ nghi hoặc.

Là anh ta không theo kịp trào lưu bây giờ sao?

Từ khi nào mà bắt cóc mà con tin còn đưa thù lao cho bọn bắt cóc?

“Thả tôi xuống ở giao lộ phía trước nhé.” Khanh Hoan chỉ chỉ bên ngoài.