Hỉ Thần

Chương 5: Uống thuốc

Nhưng mà môi của hai người đều hé mở thở dốc, lôi ra sợi tơ bạc ái muội.

“Chú, chú, chú làm gì vậy?” Vẻ mặt Độc Hương Lâm hoảng sợ muốn vươn tay đánh hắn, nhưng sớm bị chế trụ trước một bước.

Trên mặt Độc Hương Lâm không có biểu cảm gì, hắn xoa nước bọt bên miệng.

“Thuốc này, cần nước bọt của đàn ông đút vào.”



Cô gái vừa mới trưởng thành chưa từng bị đàn ông đối đãi như vậy.

Bởi vì trời sinh đã thuận theo và tin tưởng trưởng bối, Độc Hương Lâm bất tri bất giác bỏ tay đang giãy giụa xuống.

Chú nói tự nhiên như vậy, không giống như đang chiếm tiện nghi của cô.

Độc Mạn thấy cô ổn định lại thì buông tay ra, trái lại ôm eo cô, để cô gái cách mình gần hơn một chút.

Hắn lại uống một ngụm thuốc, giống như lúc trước đút từng chút cho cô.

Ở trong căn phòng yên tĩnh này, chỉ có tiếng nước rất nhỏ do nam nữ hôn môi phát ra.

“Ê a…”

Độc Hương Lâm nghe được tiếng cửa bị đẩy ra, bỗng nhiên rời khỏi cái ôm của Độc Mạn.

Nhưng Độc Mạn thoạt nhìn không để ý tới người đi tới, trái lại cau mày bất mãn cô gái tự tiện rời đi.

“Thuốc đã đút xong.” Độc Hương Lâm nhìn bát thuốc đã thấy đáy, mở miệng nói.

Độc Mạn đặt bát xuống, dường như phải đi xử lý chuyện gì đó.

Khi cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, Độc Mạn quay đầu lại mυ'ŧ hôn đôi môi của cô bị nước thuốc làm cho ướŧ áŧ.

“Một ngụm cuối cùng.”

Nhìn bóng dáng chú rời đi, hiện giờ trong đầu Độc Hương Lâm hỗn loạn.

Có cần nói cho cha biết hay không?

Nhưng mà nên nói thế nào đây?

Cô cầm di động không biết nên xin giúp đỡ thế nào.

Vừa rồi chú dùng miệng đút cô uống thuốc sao?

Loại chuyện này, sao cô có thể nói ra với cha.

Khi cô còn rất nhỏ mẹ cô đã qua đời, có thể nói cô do cha nuôi lớn.

Tuy tình thương của cha như núi, nhưng những lời nói tư mật như vậy, đương nhiên là không thể nói với cha.

Độc Hương Lâm lướt di động từ trên xuống dưới, phát hiện trong danh sách bạn bè có nhiều bạn tốt như vậy, nhưng không có một đối tượng có thể nói chuyện.

Trạng thái của bạn trai biểu hiện đang chơi trò chơi chớ quấy rầy, Độc Hương Lâm lập tức có du͙© vọиɠ không nói hết.

Nhưng cô chỉ có thể dựa vào bản thân cảm thấy chuyện này rất lạ, trưởng bối khác phái làm ra loại hành động như thế, là khác người.

Nhưng vẻ mặt đương nhiên của chú, trái lại có vẻ cô chuyện bé xé ra to.

Hơn nữa hiện giờ cha để cô ở chỗ chú.

Ăn nhờ ở đậu.