Độc Hương Lâm suy nghĩ rất lâu, quyết định bình tĩnh xem xét trước.
Không chỉ như vậy, không biết là vì cô bị kinh hãi đánh sâu vào hay là thật sự có tác dụng, cảm giác choáng váng muốn nôn lúc trước của mình đều biến mất.
Thường ngày khi ở thành phố Liễu, một khi phát bệnh chưa tới hai tiếng sẽ không đỡ được.
Có lẽ đây thật sự là phong thuốc cổ truyền bí mật mà không truyền lại nào đó trong dân gian.
Đều không hôn mê, vấn đề tạm thời nghĩ xong, Độc Hương Lâm quyết định đi đằng tróc nhìn xem.
Cô rón ra rón rén đến chính đường, nghe thấy giọng của thôn dân và chú.
Hóa ra là thôn dân tới nơi này dâng hương cầu phúc.
Tối hôm qua khi cô đi vào nơi này sắc trời tối tăm, hơn nữa quá mệt mỏi cho nên không nhìn kỹ chính đường.
Hóa ra phía trước nhà thật sự là hương đường chùa miếu.
Cô có thể nghe thấy mơ hồ thôn dân dâng hương xong tới nói chuyện với chú, giọng nói rất thành kính.
“Hương Lâm.” Khi cô nghiêng đầu nghe, chú đã sớm nói xong đứng trước mặt cô.
Cô chột dạ nhìn xung quanh, không biết nên trở về nói gì mới tốt.
“Đi, chú dẫn cháu đi làm quen thôn một chút.” Độc Mạn kéo tay cô.
Trước đó, người khác phái từng nắm tay cô chỉ có bạn trai và cha.
Độc Mạn nắm tay cô đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên cô thấy rõ toàn cảnh thôn Cửu.
Buổi tối thôn Cửu hơi âm trầm, nhưng mà ban ngày nơi này nghiễm nhiên là cảnh tượng thôn trang an bình tường hòa.
Độc Hương Lâm nhìn những thôn dân gặp được trên đường đều tôn kính chào hỏi bọn họ, cô chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu đáp lại.
Cô cảm thấy mình giống như hồ ly cáo mượn oai hùm.
Độc Mạn dẫn cô đi tới bên cạnh bờ ruộng.
Cô nhìn đồng ruộng xa tít tắp, cảm nhận trực tiếp được cái gì gọi là phong cảnh điền viên.
Dưới cây đại thụ gần bờ ruộng, dường như có người đang nghỉ ngơi.
Chú nắm tay cô đi về trước, cô cách cây đại thụ càng ngày càng gần.
Cô tò mò nhìn người dưới gốc cây.
“A!” Tầm mắt Độc Hương Lâm giống như bị điện giật vội rời đi, không nhịn được dán sát vào bên cạnh chú.
Người hóng mát dưới tàng cây, là một đôi nam nữ trẻ tuổi phanh ngực lộ vυ'.
Ở dưới ban ngày ban mặt, đây là đang làm gì thế?
Độc Hương Lâm cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, nắm chặt tay chú, hi vọng hắn giải thích.
“Bọn họ làm việc mệt mỏi, đang nghỉ ngơi mà thôi.” Độc Mạn nhẹ nhàng nói.
Nghỉ ngơi ư?