Tỉnh Nguyên Hóa thấy lòng trĩu nặng, hắn nắm chặt tay đến nỗi khớp xương trắng bệch, hít sâu rồi trầm giọng hỏi: "Vậy anh đã thấy hết rồi?"
Phương Gia Ngôn gật đầu nghiêm túc: "Ừm, tuy không thấy rõ lắm nhưng cũng đã thấy."
"Thấy được những gì?"
Phương Gia Ngôn hơi nghi hoặc, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Là thấy được thứ khá đặc biệt, phần trên hiện rất rõ, nếu em biết chắc cũng đã thấy rồi. Cố Thi cần cẩn thận hơn, tôi đã viết một kế hoạch "phòng ngừa bại lộ, bảo vệ bí mật". Tôi cũng thấy trường Ngũ Liễu có phong cách không ra gì, thứ hai tôi sẽ đưa kế hoạch cho Cố Thi. Nếu em cũng biết bí mật của Cố Thi, chúng ta có thể họp cùng nhau luôn, tránh bí mật của em ấy bị người ngoài phát hiện."
Anh chưa nói xong thì bỗng nghe thấy một tiếng động trầm từ phía Tỉnh Nguyên Hóa. Tỉnh Nguyên Hóa trông như muốn bò qua WiFi để bóp chết anh, nhưng bị hiện thực trói buộc chỉ có thể giận dữ vô vọng ở đó.
Phương Gia Ngôn rất bối rối, nhưng đã quá muộn nên vội vàng đi ngủ, vì thế tiếp tục nói: "Ngoài ra tôi tìm em còn có một việc, các em mới 16 tuổi, còn nhỏ, chưa đủ khả năng chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Có những hậu quả học sinh không gánh nổi. Trường Ngũ Liễu khác với các trường khác, em và Cố Thi ở cùng ký túc xá, rất có thể là nhất thời xúc động. Nên tôi vẫn muốn nhắc lại một chút, không được yêu sớm."
Khi ghét một người đến cực điểm, Tỉnh Nguyên Hóa thậm chí không muốn nghe người đó nói chuyện. Người trước đây bị hắn ghét như vậy là ba hắn, gã đàn ông đó đã dùng bạo lực lạnh hại chết mẹ hắn. Giờ đây người hắn ghét lại thêm một Phương Gia Ngôn, vì anh ta đã nhìn thấy những thứ không nên thấy, còn có mặt mũi lải nhải trước mặt hắn.
Tỉnh Nguyên Hóa ăn một bát giấm, bực mình vô cùng, trầm giọng chửi một câu rồi cúp điện thoại luôn.
Một phút sau, Phương Gia Ngôn nhận được một tin nhắn từ Tỉnh Nguyên Hóa.
[Tôi biết phải bảo vệ em ấy thế nào, không cần anh can thiệp. Tôi có vài thứ muốn tặng anh, anh đang ở đâu, cho tôi địa chỉ.]
Phương Gia Ngôn nhìn chằm chằm chữ "em ấy"* một lúc, cảm thấy chắc là lỗi chính tả.
*她: em ấy (cô ấy -> nữ) > nam)
[Em rất tức giận, là vì Cố Thi phải không? Em yên tâm anh không có cảm giác gì với em ấy đâu, anh chỉ quan tâm với tư cách là đàn anh thôi. Bạo lực là không đúng, không được đánh nhau.]
Tỉnh Nguyên Hóa nhìn tin nhắn Phương Gia Ngôn gửi đến, rồi nhìn lại tin nhắn mình vừa gửi. Phương Gia Ngôn lúc này vẫn nhớ dùng "cậu ấy", hắn không thể không thừa nhận trong việc giữ bí mật, Phương Gia Ngôn quả thật giỏi hơn hắn.
Kể từ khi bí mật là nữ của Cố Thi bị lộ, cậu được Tỉnh Nguyên Hóa đối xử như tổng thống vậy. Đại tướng quân của cậu nỗ lực làm mình trông văn nhã lịch thiệp hơn, ngay cả nụ cười cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều. Chẳng biết đã lén luyện tập bao nhiêu lần trước gương.
Sáng thứ hai, tài xế lái xe đưa họ đến trường trung học Ngũ Liễu, Tỉnh Nguyên Hóa đi trong sân trường, nhìn ngôi trường Ngũ Liễu toàn nam sinh, rồi nhìn cậu bạn nhỏ cùng phòng bên cạnh mình, bỗng cảm thấy một niềm hạnh phúc khó tả.
Người khác không có, hắn có, Tỉnh Nguyên Hóa thích những thứ khác người như vậy.
Cố Thi vừa đi vừa trò chuyện với hệ thống, 1314 hôm qua tính toán điểm tích lũy gần đây, bỗng phát hiện điểm tích lũy không thiếu một điểm nào. Nghĩ kỹ lại cũng bình thường, dù ký chủ của nó ngày nào cũng gây rắc nhưng không bỏ sót nhiệm vụ nào. Những tình tiết cốt truyện cần có cậu đều làm qua, chỉ là quá trình hơi khác so với nguyên tác.
Hệ thống lấy lại tinh thần, [Đối tượng của tôi nói thật ra cậu cũng được đấy, ký chủ đầu trọc nhỏ trước kia của nó căn bản không làm nhiệm vụ, cả ngày chỉ biết chơi bời. Chúng ta nên tiếp tục cố gắng, phấn đấu đạt điểm S, như vậy tôi có thể leo lêи đỉиɦ của các hệ thống.]
Cố Thi suy nghĩ, "Vậy trẫm có lợi gì?"
Hệ thống im lặng quái dị một thoáng, [Tâu bệ hạ tôn quý, ngài có thể đạt được một điểm S màu vàng kim, trên đó còn gắn một con rồng vàng nhỏ.]
Mắt Cố Thi sáng lên, hệ thống thấy đã cổ vũ xong tinh thần, bắt đầu nói về nhiệm vụ, [Trường trung học Ngũ Liễu có rất nhiều hoạt động, thứ sáu này sẽ có một cuộc thi kịch sân khấu giữa các lớp khối cuối cấp. Kịch bản của vài lớp khối 10 là vở kinh điển cũ "Công chúa Bạch Tuyết", nữ chính được chọn làm công chúa Bạch Tuyết, cô ấy mặc váy công chúa, bị nam hai Phương Gia Ngôn nhìn thấy, anh ta rất xao xuyến nhưng chưa nhận ra cảm xúc của mình.]
[Sau khi nhận ra nữ chính chính là cậu học đệ cứng cỏi bất khuất gặp hôm khai giảng, anh ta bắt đầu chăm sóc nữ chính tỉ mỉ. Nữ chính cũng dần yêu vị đàn anh này, trong khi ở bên nhau, đàn anh cũng dần đoán được nữ chính là nữ giả nam.]
Hệ thống dừng lại, dặn dò: [Đây là cảnh diễn cảm xúc rất quan trọng, nữ chính sẽ thổ lộ với nam hai khi lên lớp 11. Giữa họ cần có sự phát triển tình cảm. Tôi thấy nhiệm vụ không khó, bước đầu tiên cậu đăng ký tham gia kịch, bước thứ hai là vô tình để lộ nữ nhi thân cho Phương Gia Ngôn thấy. Trong nguyên tác nữ chính rất bị động, Phương Gia Ngôn chủ động tiếp cận, nên cậu chỉ cần hoàn thành hai bước đầu là xong.]