Tòa Sùng Đức vài năm trước là khu giảng đường lớp 10, sau khi trường mở rộng thì tạm thời bỏ không. Một số học sinh xấu tính thường làm những chuyện bậy bạ ở đây.
Tiểu Ngô trước đây từng bị đánh ở đây nên vừa đến gần tòa Sùng Đức đã sợ hãi. Tuần tra xong khu rừng nhỏ, đến tòa Sùng Đức đã là 8 giờ tối, trời dần tối đen, trong tòa nhà không có ánh sáng, nhìn từ xa tối om và yên ắng.
Cố Thi đứng trước cửa tòa Sùng Đức vài giây, rồi bước mạnh vào trong. Lần đầu đến đây, cậu cảm thấy như đang mở rộng lãnh địa vậy.
Tỉnh Nguyên Hoá đang cố kéo chiếc băng tay, che đi dòng chữ xấu hổ trên đó. Hắn luôn cảnh giác nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại nhìn Cố Thi, đảm bảo cậu không chạy khỏi tầm mắt mình.
Đúng lúc đó, hắn cảm thấy có nguồn nhiệt áp sát từ phía sau. Quay đầu lại, tiểu Ngô đang hoảng sợ dán sát vào người hắn. Tỉnh Nguyên Hoá chán ghét đẩy cậu ta ra: "Cậu đứng gần tôi làm gì?"
Tiểu Ngô sợ hãi tột độ, nắm lấy cánh tay hắn tìm kiếm cảm giác an toàn. Tỉnh Nguyên Hoá giằng mạnh ra, cảnh cáo: "Tôi không thích người khác chạm vào mình, cậu mà lại gần nữa đừng trách tôi đánh đấy."
Cố Thi đứng bên cạnh quan sát một lúc, bỗng nhào vào lòng Tỉnh Nguyên Hoá, yếu ớt nói: "Tỉnh ca ca, ở đây tối quá, Thi Thi sợ lắm."
Tỉnh Nguyên Hoá hơi nhíu mày, cúi xuống nói nhỏ: "Cậu lại muốn giở trò gì?"
Cố Thi ôm cổ hắn: "Anh ôm em đi."
Mặt Tỉnh Nguyên Hoá đầy ngơ ngác, nhưng động tác thuần thục ôm lấy cậu. Ngay sau đó hắn thấy cậu bạn nhỏ cùng phòng quay đầu, nhìn về phía tiểu Ngô đang đứng như trời trồng, nở nụ cười đắc ý.
Ở tòa Sùng Đức bắt được vài học sinh đang bắt nạt bạn học, họ đưa mấy đứa đó đến chỗ Phương Gia Ngôn. Khi bận rộn xong trở về phòng đã là 10 giờ tối.
Cố Thi thu dọn hành lý, chuẩn bị về nhà làm nhiệm vụ. Tỉnh Nguyên Hoá khoanh tay đứng nhìn một lúc, đưa cho cậu cây dù, dặn dò: "Dự báo thời tiết Chủ nhật có mưa to, nếu cậu ra ngoài nhớ mang ô. Cậu định mấy giờ về trường, tôi sẽ lái xe đến đón."
Cố Thi cúi đầu nhìn cây dù trên tay, trong đầu cậu hệ thống đang cầm Cố đại hoàng uy hϊếp, bảo cậu suy nghĩ kỹ rồi hãy nói.
Để bảo vệ tính mạng của đứa con cưng, Cố Thi ngẩng đầu nói: "Thời gian tôi về có thể không tiện."
"Không sao, cậu cứ nói đi."
Cố Thi nghiêm mặt: "Khoảng 27 giờ."
Tỉnh Nguyên Hoá buông tay, nở nụ cười đầy hung tợn: "Tưởng tôi không nỡ đánh cậu nên muốn làm gì thì làm à? Cậu có tin một cú đấm này của tôi sẽ khiến cậu nằm viện cả học kỳ này không?"
Dưới sự đe dọa tính mạng, Cố Thi đành hẹn với Tỉnh Nguyên Hoá thời gian gặp vào Chủ nhật. Sau khi tắt đèn, cậu nằm trên giường nhìn trần nhà thẫn thờ.
Hệ thống thở dài tuyệt vọng: [Không sao, tôi đã quen với thất vọng rồi.]
Không biết nghĩ đến điều gì, mắt Cố Thi dần sáng lên: "Trẫm có ý này."
[Nói tôi nghe thử xem?]
"Trẫm có thể cho hắn leo cây."
Vừa nói xong, điện thoại bên cạnh sáng lên. Là tin nhắn WeChat từ Tỉnh Nguyên Hoá: [Chủ nhật đúng giờ ra đấy, không thì trừ lương.]
Cố Thi đặt điện thoại xuống, buồn bã nói với hệ thống: "Đừng khóc nữa, trẫm sẽ cố gắng."
Nhà nữ chính nằm trong một tòa nhà cũ xa trung tâm thành phố. Những khu chung cư cũ kiểu này có cầu thang hẹp, bậc cao và không có thang máy.
Khi Cố Thi trở về, trời đã tối. Đèn trong hành lang đã hỏng từ lâu mà chẳng ai sửa, cậu xách hành lý lên đi vào trong bóng tối.
Cuối cùng khi leo đến tầng 6, định vào nhà uống ngụm nước, cậu phát hiện nhà đã thay cửa chống trộm mới.
Hệ thống giải thích với cậu: "Là họ hàng giúp đổi đấy. Trong nguyên tác, nữ chính cũng không vào được. Cô ấy đợi ngoài cửa nửa tiếng, rồi em gái Cố Tiểu Tiêu mới mở cửa cho. Nữ chính cảm thấy rất ấm ức, tối đó khi trò chuyện với Tỉnh Nguyên Hóa vô tình để lộ tâm trạng chán nản. Vẻ mỏng manh, yếu đuối ấy khiến nam chính dấy lên cảm giác thương yêu."
Nó còn chưa nói hết thì thấy chủ nhân của mình đặt hành lý xuống, quay sang lục lọi đống đồ đạc trong hành lang một lúc rồi tìm ra một cái chân ghế.
Hệ thống ôm lấy chip: "Là yếu đuối mỏng manh chứ không phải hung hãn dữ dội, cậu mau bỏ cái chân ghế xuống đi!"
Cố Thi cầm cây gậy gỗ, gõ ba cái vào cửa rồi lạnh giọng nói: "Đừng giả vờ nữa, giờ này chắc chắn các người đều ở nhà. Tôi đếm đến ba, không mở cửa thì tôi sẽ đập nát cái cửa này."
Cố Thi gõ vài lần nhưng không ai trả lời, cậu cười khẩy một tiếng rồi vung cây gậy gỗ lên đập mạnh vào cửa.
"Trẫm hồi cung, bọn chúng không ra nghênh đón đã đành, còn dám đóng cửa từ chối tiếp kiến. Trẫm đập không phải cái cửa, mà là lòng lang dạ sói của đám thần dân phản nghịch này!"
Hệ thống nghĩ cũng đúng, Cố Thi ở trường được Tỉnh Nguyên Hóa nuông chiều. Đi đâu cũng có Tỉnh Nguyên Hóa chăm sóc, khi nào phải chịu ấm ức thế này.